Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 251: Khi nào bị trừng trị?

Ông Dương chọn ba vị trí đều nằm trên núi cao, địa thế đắc địa nhưng lại không phù hợp để hạ táng ông ấy.

Không phải xung khắc với mệnh cách thì phong thuỷ bị phá hoại.

Sau khi leo hết núi nọ tới núi kia, xem hết một vòng, ba anh em lết tấm thân mỏi mệt về nhà. Anh cả Dương hoang mang hỏi Văn Trạch Tài: “Văn đại sư, một chỗ cũng không được hả?”

Thanh âm anh ta có chút run rẩy vì lo lắng. Sinh thời, cha anh cũng được xem là người có chút ít bản lĩnh, lý nào lại mắc sai lầm trong vấn đề đơn giản này?

Văn Trạch Tài bình tĩnh uống ngụm trà nóng, không hề kinh ngạc trước biểu hiện nghi hoặc của đối phương: “Trừ bỏ cái thứ nhất, hai cái còn lại đều bị phá phong thuỷ. Khả năng cao việc chú Dương chọn đất xây mộ đã bị người khác phát hiện nên cố ý động tay động chân.”

Thủ đoạn này đủ tàn nhẫn và ác độc, biết rõ mươi mươi những miếng đất này nằm ở vị thế đắc địa nhưng lại không thèm cướp đoạt mà trực tiếp phá hỏng, để ai cũng đừng hòng chiếm được, ai cũng đừng hòng tốt đẹp.

Nghe xong, hai anh em Dương gia xám ngoét mặt mày. Họ lục túc kéo nhau ra ngoài nhường chỗ cho Văn Trạch Tài yên tĩnh nghỉ ngơi.

Song, tuy khá mệt nhưng Văn Trạch Tài quyết định lấy giấy bút ra phác hoạ lại địa hình, tập trung nghiên cứu.

Lát sau, khi hai anh em Dương gia quay lại, Văn Trạch Tài đẩy bản vẽ tới trước mặt họ: “Vị trí nằm ở đội Đại Phong là sự lựa chọn tốt nhất. Tuy nhiên miếng đất không đủ để xây mộ lớn, chỉ có thể dựng một tấm bia, ngay cả chỗ bái tế cũng không được.”

Không chỗ bái tế, chỉ có thể dựng một tấm bia, như vậy…như vậy nghĩa là mộ phần nằm trên sườn núi dốc đứng?!

Không xong rồi, lúc sinh thời cha sợ nhất độ cao. Giờ mà hạ táng ông ở nơi cheo leo, hiểm trở như vậy có khi nào ban đêm ông về bóp cổ hai anh em không trời. Đừng nghĩ tới việc phù hộ con cháu giàu sang phú quý, có khi còn bị quở phạt đời đời khốn cùng, thất bát bệ rạc cũng nên.

Chỉ nghĩ thôi mà tâm hai anh em Dương gia đã run lên bần bật, mặt mày hốt hoảng, mồ hồi chảy ròng ròng giữa trời đông rét buốt.

Thấy phản ứng của họ hơi bất thường, Văn Trạch Tài khó hiểu hỏi: “Hai anh sợ chú Dương sẽ không thích vị trí này à?”

Anh hai Dương khẽ khọt đáp: “Tại cha tôi sợ độ cao!”

Sợ cao? Văn Trạch Tài nhíu mày suy nghĩ. Một hồi lâu sau mới chầm chậm cất lời: “Sau khi qua đời, người mất toàn đi mây về gió, bay lượn trên không trung, thiết nghĩ chú Dương cũng đã sớm hình thành thói quen mới, nhiều khi bây giờ lại thích ở trên cao ấy chứ. Các anh nói phải không?”

Với cả vị trí kia tốt thực sự, nếu bỏ lỡ thì đáng tiếc vô cùng, rất khó để tìm được một nơi khác tương tự.

Quả nhiên, Văn Trạch Tài đã hạ cho anh em Dương gia một bậc thang để bước xuống. Anh cả Dương vỗ đùi cái bốp, hưng phấn reo lên: “Tôi cảm thấy rất có khả năng. Thằng hai này, nếu anh em mình hạ táng cha ở nơi thấp thấp nhiều khi ông cụ lại không vui ấy chứ.”

Anh hai Dương tán thành nhiệt liệt, giơ ngón cái ra hiệu “chí lý chí lý!”

Vậy là cuối cùng cũng tìm được nơi cho ông Dương an nghỉ, đảm bảo người ra đi thanh thản, người ở lại yên lòng.

Ngày hôm sau, khi việc chôn cất đã xong xuôi, Văn Trạch Tài cáo từ ra về, hai anh em Dương gia nhiệt tình đưa tiễn ra tận cổng.

Đứng nhìn theo bóng dáng Văn đại sư mỗi lúc một xa, anh hai Dương đột ngột lên tiếng: “Anh cả!”

Anh cả Dương giật bắn mình, trừng mắt nạt: “Hết cả hồn! Gọi gì mà gọi to thế?”

Anh hai Dương gãi gãi cái đầu trọc lóc: “Có cái này em cứ thắc mắc mãi. Giờ cha mình đã biến thành ma rồi, chỉ còn lại mỗi hũ tro cốt. Thế nếu cha bay về thì có hiện nguyên thân ảnh không hay là gió thổi cát bay thôi anh nhỉ?”

Một câu hỏi hết sức ngu đần, anh cả Dương chán chả buồn nói, chỉ liếc xéo một cái rồi xoay người đi thẳng!

Rời khỏi hẻm Mộc Trung, Văn Trạch Tài chưa vội đi sắm Tết ngay mà mua chút trái cây rẽ vào thăm Mã gia.

Nhìn thấy anh, bà Tả mừng lắm, ríu rít hỏi Đông hỏi Tây, hết chuyện trên Liêu Thành rồi lại vòng về hỏi thăm tình hình Tết nhất dưới quê thế nào. Có lẽ nói nhiều quá đâm ra bà hơi mệt, nên đành phải quay về buồng nghỉ ngơi. Văn Trạch Tài tiếp tục ngồi tại thư phòng trò chuyện cùng Mã Trung Nguyện.

“Hôm nay chú đến chơi đúng ngày anh được nghỉ phép”, Mã Trung Nguyện cười tươi rói, vươn tay châm thêm trà cho Văn Trạch Tài. Nước trà xanh đượm, khói trắng bay là là mang theo hương thơm thoang thoảng lờn vờn ngay chóp mũi.

“Đúng là hữu duyên!” Văn Trạch Tài mỉm cười, lịch sự nói tạ rồi cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

Ngụm trà vừa nhấp, đắng chát lại ngọt ngay lạ lùng. Vị ngọt đọng trên đầu lưỡi, nhè nhẹ lưu luyến nơi cuống họng hoà cùng niềm vui hội ngộ cố nhân trong một ngày mùa đông cuối năm.

Mã Trung Nguyện ngồi đối diện Văn Trạch Tài, càng nhìn càng thấy Văn Trạch Tài chẳng già đi tí nào, có chăng là tăng thêm vài phần tuấn lãng. Nhưng điều đáng khen nhất chính là ánh mắt vẫn trong trẻo, và thanh tịnh như xưa.

Mã Trung Nguyện hào phóng khen tặng: “Tính ra thì chú cũng ở Liêu Thành được hai năm rồi, thế mà không bị hoàn cảnh xung quanh làm ảnh hưởng nhỉ?”

Lời này có ẩn ý, Văn Trạch Tài đặt tách trà xuống, nâng mi nhìn vào mắt đối phương, hỏi thẳng: “Anh nghe được tiếng gió gì à?”

Bởi vì sự việc tương đối hệ trọng nên Mã Trung Nguyện nói chuyện lấp lửng, chưa biết bắt đầu từ đâu thì vừa hay một lời này của Văn Trạch Tài đã thành công gạt bỏ tấm màn bí mật, hoá giải thế khó xử giúp Mã Trung Nguyện.

Phải công nhận một điều, Mã Trung Nguyện rất tán thưởng đồng thời cực kỳ thích tính cách thẳng thắn và quyết đoán của Văn Trạch Tài.

Không chần chừ lâu, Mã Trung Nguyện vào đề ngay: “Mấy năm nay, trong khu vực liên tiếp xảy ra rất nhiều vụ mất tích. Nhưng một phần cũng tại vì quá trình phát triển của quốc gia làm ảnh hưởng đến vấn đề quản lý hộ tịch. Hậu quả là nhiều người chết không rõ nguyên nhân hoặc tự dưng biến mất không ai hay biết.”

Mã Trung Nguyện dừng một nhịp, thở dài: “Bên trên đang hối thúc bọn anh làm tổng điều tra dân cư. Không làm thì thôi, làm rồi mới biết số lượng người mất tích vượt xa dự đoán. Nghĩ đi nghĩ lại thì con số ấy không bình thường chút nào. Trước kia đi đâu cũng phải có giấy giới thiệu. Nếu không có giấy thì đừng hòng rời khỏi địa phương, đừng hòng bắt xe, bắt tàu. Ấy vậy mà biết bao người tự nhiên biến mất một cách đầy bí ẩn. Người ta nói sống phải thấy người chết phải thấy xác, đằng này chẳng tra ra tung tích, thậm chí một mẩu xương cũng không tìm được. Chú nói thế có lạ kỳ không?”

“À không không, phải là quỷ dị mới đúng! Thế nên hôm nay anh muốn thỉnh giáo chú, liệu có phải trên thế gian này vẫn tồn tại nhiều sinh vật thần bí mà mắt thường không thể nhìn thấy hả? Có đúng không? Mà nó thật sự nhiều như vậy sao?”


Lời này của Mã Trung Nguyện làm Văn Trạch Tài lập tức nghĩ tới Chu gia. Bao năm nay, số lượng âm nam, âm nữ chết trong tay Chu Thất thúc khẳng định là nhiều vô số kể.

Dòng dõi Chu gia cường thịnh, vươn vòi rồng tới khắp các địa phương trên cả nước. Mục đích của bọn chúng là gì, hẳn Văn Trạch Tài hiểu rất rõ. Nhưng thiết nghĩ Mã Trung Nguyện không phải người trong giới Huyền môn, tốt nhất nên biết càng ít càng tốt, để đỡ phải sống trong ám ảnh, sợ hãi.

“Anh Mã!” Văn Trạch Tài bình tĩnh nói: “Chuyện này thực sự rất phức tạp. Nhưng quốc gia đã bắt đầu điều tra dân số, tin chắc là chỉ một vài năm nữa thôi sẽ có những biện pháp khống chế và kiểm soát chặt chẽ hơn. Pháp luật càng hoàn thiện thì người dân sẽ càng được bảo vệ. Những kẻ có mưu đồ xấu chắc chắn sẽ phải cụp đuôi, không dám công khai làm bậy nữa đâu.”

“Sợ rằng chỉ hạn chế chứ không chấm dứt triệt để được!” Mã Trung Nguyện cười khổ : “Văn đại sư, anh biết những điều chú kiêng kỵ và băn khoăn. Chỉ là anh thắc mắc không biết tới khi nào kẻ xấu mới bị trừng trị?”

Trừng trị? Văn Trạch Tài thoáng ngây người. Quả thực đuổi bắt lâu như vậy rồi song chưa bao giờ Văn Trạch Tài nghĩ tới thời điểm Chu Thất thúc bị trừng trị. Tuy mới trực tiếp giao chiến một lần nhưng anh hiểu rõ tính cách lão cực kỳ ngông cuồng, lão thà chọn cái chết chứ không bao giờ chịu nỗi nhục tù đày.

Rõ ràng biết giết người là phạm pháp, biết ngồi tù là nhục nhã nhưng lại không biết trân trọng sinh mệnh chúng sinh. Tội nghiệt như lão, có lẽ trên thế gian này không có một bản án nào đủ để trừng phạt!

Phút chốc, cả thư phòng lâm vào trầm mặc. Văn Trạch Tài thật sự không tìm được đáp án thoả đáng cho câu hỏi của Mã Trung Nguyện. Bởi vì sự tình quá mức rắc rối, liên quan tới quá nhiều người nên một mình anh không thể làm chủ.

Biết không thể làm khó Văn Trạch Tài, Mã Trung Nguyện chủ động đứng dậy, cười nói: “Thôi, không nói chuyện này nữa. Hôm nay khó có dịp anh em mình gặp nhau. Chị dâu chú đã chuẩn bị một bàn đồ ăn rồi. Nào, anh em mình ra uống vài ly đi. Hôm nay không say không về nha!”

Nhìn miệng anh nói cười nhưng đáy mắt đong đầy cảm xúc, Văn Trạch Tài nuốt xuống câu từ chối uống rượu, yên lặng đi theo Mã Trung Nguyện xuống phòng ăn.

Tuy nhiên nói thì nói vậy thôi, chứ trên bàn cơm Mã Trung Nguyện không hề ép rượu Văn Trạch Tài. Anh ấy tự rót tự uống, hết ly này đến ly khác, rượu đã cạn mà tâm sự vẫn chưa vơi.

Đến khi mặt anh Mã đỏ lựng, chuếnh choáng men say và chị Mã ngồi kế bên bắt đầu khó chịu thì Văn Trạch Tài buộc phải giật lấy bình rượu trên tay anh ấy: “Anh Mã, hôm nay uống thế đủ rồi, đi nghỉ ngơi thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận