Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 163: Gặp lại cố nhân
Nhắc tới ông bạn già, tâm trạng của chú Chung trầm hẳn xuống, ngập tràn hoài niệm: “Chú không biết Chương Toàn bái ai làm thầy nhưng lúc chú gặp thì ông ấy đã bị vậy rồi. Đại khái là đường hình khác xa đường tiếng. Nom bộ dạng lụ khụ không khác gì ông lão sáu mươi nhưng giọng nói lại trong trẻo, thánh thót y như đứa trẻ mới lên mười.”
“Mãi sau này chú mới biết nguyên do là bởi ông ta tu luyện tà thuật, chặt đứt giai đoạn Sinh-Lão chỉ còn lại Bệnh-Tử cho nên mới xuất hiện lão tướng. Món đồ quan trọng dùng để phong bế đôi mắt của Nhiên Nhiên cũng là ông ấy tìm giúp. Ài dà, tính ra cũng phải hơn chục năm chú chưa gặp lại ông ấy rồi!”
Văn Trạch Tài liền nói: “Vậy khả năng cao là cùng một người, để cháu dẫn chú đi tìm lại cố nhân. Mà ông bạn của chú cũng xui cơ, nhận ai không nhận lại nhận ngay cái thằng phản phúc làm đồ đệ. Không những muốn cướp đoạt bí kíp tu luyện lại còn cầm dao đâm sư phụ một nhát nữa chứ. Vết thương cũng nặng lắm, hiện Chương Toàn đang nằm điều trị tại bệnh viện.”
Chú Chung giật bắn mình: “Cái gì?”
Viên Vệ Quốc cũng kinh ngạc vô cùng. Nghĩ tới đối phương là ân nhân của Chung Nhiên vì thế cậu liền sốt sắng nói: “Vậy chúng ta đi thôi, thuận tiện cho thằng khốn kia một bài học.”
Hẹn ngày không bằng gặp ngày, sau khi ăn xong bữa sáng, ba người lập tức kéo nhau tới bệnh viện Liêu Thành thăm Chương Toàn.
Còn về phần Chung Nhiên, cô ấy đang hào hứng học cách may đồ từ Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng. Hai chục năm trời mù loà không làm được gì, giờ mắt sáng lại rồi, việc đầu tiên cô muốn làm đó là may ba bộ quần áo tặng ông xã và hai người cha.
Quay trở lại bệnh viện Liêu Thành, lúc này Chương Toàn đang vui như mở cờ trong bụng bởi vì ông già nhiều chuyện giường bên chuẩn bị xuất viện rồi. Gớm, từ hôm bữa tới giờ, ông ta cứ lườm nguýt rồi bóng gió chỉ trích nọ kia. Chương Toàn biết hết nhưng cứ lờ đi, chẳng thèm phản bác. Dào ôi, dăm ba lời ong tiếng ve nhằm nhò gì. Được Văn Trạch Tài cho cục tiền to tổ bố thế này là ấm rồi, kể cả bị chửi thế chứ chửi nữa ông cũng chấp tuốt!
Thấy ông bác giường bên dọn xong tư trang hành lý, Chương Toàn nhiệt tình đưa tiễn ra tới tận cửa, còn không quên tươi cười vẫn tay chào tạm biệt: “Về nhá, lần sau lại tới nha!”
Đù má, chúc gì kỳ cục vậy! Ông bác giường bên cau có: “Ông thích thì đi mà ở một mình, đừng có ở đó trù ẻo tôi!”
“Ồ sao cọc thế ông anh, bộ ganh tỵ con trai tôi hiếu thuận cho tôi nhiều tiền, còn con trai mình thì không bằng à?” Chương Toàn nhe răng cười nom rất chi là vô lại!
Ông bác giường bên bực bội, quay ngoắt người đi thẳng, không thèm đứng đây đôi co mất thời gian.
“Ha ha, xem ra anh Chương vẫn thú vị như xưa!”
Đột nhiên nghe thấy tiếng bạn cũ, Chương Toàn sửng sốt đứng sững người như thể không dám tin vào những gì mắt thấy tai nghe.
Chú Chung bật cười, chủ động tiến lên ôm chầm lấy ông bạn: “Người anh em, đã lâu không gặp!”
Hốc mắt Chương Toàn cay xè, dang rộng tay ôm lại thật chặt: “Đã lâu không gặp!”
Đi được nửa đường chợt nhớ bỏ quên đồ, ông bác giường bên bèn quay lại phòng bệnh thì ngờ đâu được chứng kiến cảnh tượng gặp gỡ mừng mừng tủi tủi này. Ông ta ngạc nhiên hỏi: “Ủa, hai người này cũng là con trai ông à?”
“Đúng thế, đều là con trai tôi!” Chương Toàn sảng khoái nhận vơ, mặc kệ chú Chung và Viên Vệ Quốc đứng ngẩn ra như ngỗng…ị…
Văn Trạch Tài thì thầm: “Lão ngoan đồng này rất thích gạ đòn!”
“Đúng!” Viên Vệ Quốc quả quyết gật đầu: “Hèn chi bị thằng đệ đâm cho một nhát cũng xứng đáng thôi!”
Văn Trạch Tài phì cười rồi quay sang nói: “Hai người tiếp tục hàn huyên đi, chúng cháu đi ra ngoài có tí việc.”
Dứt lời, anh cùng Viên Vệ Quốc nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Hai người rẽ vào một con ngõ nhỏ vắng vẻ. Văn Trạch Tài mau lẹ sắp xếp công việc: “Giờ anh phải đi gặp thằng nhãi Văn Trạch Dũng một chút. Chú cầm cái la bàn này đi tìm Tống Văn Minh trước đi.”
Viên Vệ Quốc khoanh hai tay trước ngực, bĩu môi ghét bỏ: “Em tìm người không cần la bàn!”
Văn Trạch Tài nhún vai: “Vậy thì chú tự mình tìm đi, anh phải tranh thủ kiếm thêm thu nhập cái đã.”
Nói rồi Văn Trạch Tài mở túi lấy ra miếng da gà nhăn nhúm, khéo léo đắp lên mặt mình.
Nhìn cái mặt nạ gồ ghề, gớm ghiếc, Viên Vệ Quốc bỗng nhiên tự tin ngời ngời: “May quá lúc trước em chọn da heo!”
Văn Trạch Tài liếc một cái sắc lẹm nhưng cũng không rảnh mà đứng đây đôi co coi ai đẹp trai hơn. Anh phất phất tay tạm biệt rồi nhanh chân rời đi trước.
Thẳng một đường tới chỗ hẹn cũ, Văn Trạch Tài đứng đợi tầm nửa giờ mới thấy Văn Trạch Dũng lò dò đi tới. Từ xa phát hiện bóng dáng Văn Trạch Tài, nó còn phải đứng lại dụi mắt mấy lần xác nhận xem có thật hay không rồi mới nháo nhào chạy lại.
“Ôi giời ơi đại sư ơi, dạo này thầy đi đâu đấy. Hầu như ngày nào tôi cũng tới đây đợi nhưng chả hôm nào gặp được thầy!” Văn Trạch Dũng cơ hồ không giữ nổi bình tĩnh, có bao nhiêu chuyện là hấp ta hấp tấp kể ra bằng sạch.
Đợt đó, sau khi xuất viện về nhà được mấy ngày thì Văn Trạch Dũng nhận tin mình bị đuổi việc. Nguyên nhân là vì hắn thường xuyên đi trễ về sớm, không tuân thủ kỷ luật khiến ban lãnh đạo vô cùng bất bình. Hơn nữa hắn còn thuộc diện chạy tiền đi cửa sau, vậy nên người ta thẳng tay sa thải luôn.
Con trai mất việc, ông bà Văn lại một lần nữa chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cật lực huy động các mối quan hệ, bằng mọi giá làm sao nhét nó vào bất cứ công xưởng hay xí nghiệp nào cũng được. Tuy nhiên với một kẻ lười biếng, vô tổ chức vô kỷ luật như Văn Trạch Dũng thì chẳng nơi nào người ta chịu nhận.
Không nghề ngỗng, suốt ngày chỉ ở nhà ăn rồi ngủ, vợ chồng Văn Trạch Dũng bắt đầu quay sang cắn đắng, gằn hắt lẫn nhau. Mệt mỏi, phiền chán ngày càng leo thang và điều gì đến cũng phải đến, trong một lần cãi vã, Văn Trạch Dũng đã ra tay đánh vợ.
Dương Hữu Trân giận điên người, đùng đùng thu dọn quần áo dắt hai đứa nhỏ về nhà ngoại.
Hết việc nọ xọ việc kia, bà Văn trách con trai nóng nảy còn ông Văn thì bực bội chửi ầm lên, một hai bắt Văn Trạch Dũng phải tới Dương gia nhận lỗi. Khóc cũng được, quỳ cũng được, bằng mọi giá phải mang con dâu cùng hai đứa cháu nội về đây cho ông. Nếu không thì đừng hòng ở lại căn nhà này nữa.
Hết cách, Văn Trạch Dũng buộc phải vứt bỏ sĩ diện, lết sang nhà vợ năn nỉ ỉ ôi xin lỗi. Cuối cùng cũng thành công đón được vợ con trở về nhưng địa vị trong nhà cũng từ đó mà thay đổi. Dương Hữu Trân ra ngoài đi làm kiếm tiền còn Văn Trạch Dũng phụ trách cơm nước, giặt giũ.
Tất nhiên Văn Trạch Dũng nào chịu bị vợ đè đầu cưỡi cổ, thế nên ngày nào hắn cũng lượn ra điểm hẹn những mong gặp được đại sư tìm cách đổi vận.
Nghe xong, Văn Trạch Tài thờ ơ nhún vai: “Trời, thảm dữ vậy cơ à? Nhưng cậu kiếm tôi làm gì?”
Biết Văn Trạch Dũng không có tiền, Văn Trạch Tài cũng lười chẳng muốn tiếp chuyện.
Tiếc rằng Văn Trạch Dũng không đủ nhạy cảm để nắm bắt thái độ người đối diện mà chỉ chăm chăm tới vấn đề bản thân: “Tối muốn hỏi đại sư xem có cái loại phép thuật nào biến xui thành hên không. Bà mẹ, dạo này xui không ngóc đầu lên được!”
Văn Trạch Tài bật cười: “Phép thuật? Ha ha, cậu nghĩ tôi là thần tiên chắc? Nếu mà có thật thì tôi đã dùng cho mình trước rồi, còn khướt mới tới lượt cậu!”
“Vậy là không có à?” Văn Trạch Dũng ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.
Văn Trạch Tài nhướng mày: “Đương nhiên là không rồi. Nhưng tôi thấy cuộc sống hiện tại của cậu cũng đâu tới nỗi, ít nhất vợ cậu vẫn chưa đòi ly hôn, thế là còn tốt chán.”
“Nó dám!” Văn Trạch Dũng đột nhiên nổi xung lên: “Năm đó đám cưới, Văn gia chúng tôi tốn cả mớ tiền. Giờ nó dám mở mồm đòi ly hôn, tôi đập chết nó ngay tại chỗ!”
Văn Trạch Tài ngán ngẩm lắc đầu: “Một thằng đàn ông như cậu đúng là chả được cái điểm gì, may phúc nên mới cưới được cô vợ đàng hoàng, tử tế. Ráng mà trân trọng hiện tại đi.”
“Hả? Trân trọng cái gì cơ?” Văn Trạch Dũng nghe câu được câu mất, đang tính hỏi cho kỹ thì quay qua quay lại đã chẳng thấy bóng dáng ông đại sư đâu nữa.
Nhanh tay tháo bỏ mặt nạ da gà, Văn Trạch Tài mở la bàn rồi dựa vào đó tìm được Viên Vệ Quốc ở một cửa hàng bán khăn trùm đầu.
Văn Trạch Tài không tiến vào trong mà đứng ngoài cửa gọi: “Vệ Quốc, sao không đi tìm Tống Văn Minh mà lại nhàn rỗi đứng đây lựa đồ thế này?”
Viên Vệ Quốc đáp tỉnh bơ: “Em mua khăn tặng vợ. Anh yên tâm không cản trở việc tìm người đâu. Còn anh thì sao, xong sớm thế, tàu nhanh à?”
Nghe thấy vậy, ông chủ quán tức khắc nhìn về phía Văn Trạch Tài với ánh mắt kỳ quái pha chút dè chừng.
Đương nhiên, Văn Trạch Tài thừa tinh tế để cảm nhận được. Anh nghiến răng nạt: “Nói chuyện cho đàng hoàng vào!”
Viên Vệ Quốc ngả ngớn cười: “Bình thường em vẫn nói chuyện vậy mà. Anh có tật rục rịch à…A….đau…”
Bị đập một cái ngay giữa lưng, Viên Vệ Quốc la oái oái.
Văn Trạch Tài mất kiên nhẫn, trực tiếp cầm la bàn đi thẳng một nước. Viên Vệ Quốc ba chân bốn cẳng cuống cuồng đuổi theo sau.
“Ủa, đây là đâu vậy trời?” Viên Vệ Quốc cảnh giác đánh mắt nhìn xung quanh. Đường hẻm ở đây bé xíu, ước chừng chỉ vừa một người đi, đã thế còn đan xen chằng chịt, rối tinh rối mù. Quẹo ra khỏi con hẻm này lại đâm vào một con hẻm khác, sâu hun hút không thấy điểm dừng. Và điều quan trọng nhất là hai anh em đi nãy giờ nhưng tuyệt nhiên không gặp bất cứ người nào. Cảm giác như đang bị lạc vào mê cung, vắng lặng, mờ mịt và mất phương hướng!
“Mãi sau này chú mới biết nguyên do là bởi ông ta tu luyện tà thuật, chặt đứt giai đoạn Sinh-Lão chỉ còn lại Bệnh-Tử cho nên mới xuất hiện lão tướng. Món đồ quan trọng dùng để phong bế đôi mắt của Nhiên Nhiên cũng là ông ấy tìm giúp. Ài dà, tính ra cũng phải hơn chục năm chú chưa gặp lại ông ấy rồi!”
Văn Trạch Tài liền nói: “Vậy khả năng cao là cùng một người, để cháu dẫn chú đi tìm lại cố nhân. Mà ông bạn của chú cũng xui cơ, nhận ai không nhận lại nhận ngay cái thằng phản phúc làm đồ đệ. Không những muốn cướp đoạt bí kíp tu luyện lại còn cầm dao đâm sư phụ một nhát nữa chứ. Vết thương cũng nặng lắm, hiện Chương Toàn đang nằm điều trị tại bệnh viện.”
Chú Chung giật bắn mình: “Cái gì?”
Viên Vệ Quốc cũng kinh ngạc vô cùng. Nghĩ tới đối phương là ân nhân của Chung Nhiên vì thế cậu liền sốt sắng nói: “Vậy chúng ta đi thôi, thuận tiện cho thằng khốn kia một bài học.”
Hẹn ngày không bằng gặp ngày, sau khi ăn xong bữa sáng, ba người lập tức kéo nhau tới bệnh viện Liêu Thành thăm Chương Toàn.
Còn về phần Chung Nhiên, cô ấy đang hào hứng học cách may đồ từ Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng. Hai chục năm trời mù loà không làm được gì, giờ mắt sáng lại rồi, việc đầu tiên cô muốn làm đó là may ba bộ quần áo tặng ông xã và hai người cha.
Quay trở lại bệnh viện Liêu Thành, lúc này Chương Toàn đang vui như mở cờ trong bụng bởi vì ông già nhiều chuyện giường bên chuẩn bị xuất viện rồi. Gớm, từ hôm bữa tới giờ, ông ta cứ lườm nguýt rồi bóng gió chỉ trích nọ kia. Chương Toàn biết hết nhưng cứ lờ đi, chẳng thèm phản bác. Dào ôi, dăm ba lời ong tiếng ve nhằm nhò gì. Được Văn Trạch Tài cho cục tiền to tổ bố thế này là ấm rồi, kể cả bị chửi thế chứ chửi nữa ông cũng chấp tuốt!
Thấy ông bác giường bên dọn xong tư trang hành lý, Chương Toàn nhiệt tình đưa tiễn ra tới tận cửa, còn không quên tươi cười vẫn tay chào tạm biệt: “Về nhá, lần sau lại tới nha!”
Đù má, chúc gì kỳ cục vậy! Ông bác giường bên cau có: “Ông thích thì đi mà ở một mình, đừng có ở đó trù ẻo tôi!”
“Ồ sao cọc thế ông anh, bộ ganh tỵ con trai tôi hiếu thuận cho tôi nhiều tiền, còn con trai mình thì không bằng à?” Chương Toàn nhe răng cười nom rất chi là vô lại!
Ông bác giường bên bực bội, quay ngoắt người đi thẳng, không thèm đứng đây đôi co mất thời gian.
“Ha ha, xem ra anh Chương vẫn thú vị như xưa!”
Đột nhiên nghe thấy tiếng bạn cũ, Chương Toàn sửng sốt đứng sững người như thể không dám tin vào những gì mắt thấy tai nghe.
Chú Chung bật cười, chủ động tiến lên ôm chầm lấy ông bạn: “Người anh em, đã lâu không gặp!”
Hốc mắt Chương Toàn cay xè, dang rộng tay ôm lại thật chặt: “Đã lâu không gặp!”
Đi được nửa đường chợt nhớ bỏ quên đồ, ông bác giường bên bèn quay lại phòng bệnh thì ngờ đâu được chứng kiến cảnh tượng gặp gỡ mừng mừng tủi tủi này. Ông ta ngạc nhiên hỏi: “Ủa, hai người này cũng là con trai ông à?”
“Đúng thế, đều là con trai tôi!” Chương Toàn sảng khoái nhận vơ, mặc kệ chú Chung và Viên Vệ Quốc đứng ngẩn ra như ngỗng…ị…
Văn Trạch Tài thì thầm: “Lão ngoan đồng này rất thích gạ đòn!”
“Đúng!” Viên Vệ Quốc quả quyết gật đầu: “Hèn chi bị thằng đệ đâm cho một nhát cũng xứng đáng thôi!”
Văn Trạch Tài phì cười rồi quay sang nói: “Hai người tiếp tục hàn huyên đi, chúng cháu đi ra ngoài có tí việc.”
Dứt lời, anh cùng Viên Vệ Quốc nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Hai người rẽ vào một con ngõ nhỏ vắng vẻ. Văn Trạch Tài mau lẹ sắp xếp công việc: “Giờ anh phải đi gặp thằng nhãi Văn Trạch Dũng một chút. Chú cầm cái la bàn này đi tìm Tống Văn Minh trước đi.”
Viên Vệ Quốc khoanh hai tay trước ngực, bĩu môi ghét bỏ: “Em tìm người không cần la bàn!”
Văn Trạch Tài nhún vai: “Vậy thì chú tự mình tìm đi, anh phải tranh thủ kiếm thêm thu nhập cái đã.”
Nói rồi Văn Trạch Tài mở túi lấy ra miếng da gà nhăn nhúm, khéo léo đắp lên mặt mình.
Nhìn cái mặt nạ gồ ghề, gớm ghiếc, Viên Vệ Quốc bỗng nhiên tự tin ngời ngời: “May quá lúc trước em chọn da heo!”
Văn Trạch Tài liếc một cái sắc lẹm nhưng cũng không rảnh mà đứng đây đôi co coi ai đẹp trai hơn. Anh phất phất tay tạm biệt rồi nhanh chân rời đi trước.
Thẳng một đường tới chỗ hẹn cũ, Văn Trạch Tài đứng đợi tầm nửa giờ mới thấy Văn Trạch Dũng lò dò đi tới. Từ xa phát hiện bóng dáng Văn Trạch Tài, nó còn phải đứng lại dụi mắt mấy lần xác nhận xem có thật hay không rồi mới nháo nhào chạy lại.
“Ôi giời ơi đại sư ơi, dạo này thầy đi đâu đấy. Hầu như ngày nào tôi cũng tới đây đợi nhưng chả hôm nào gặp được thầy!” Văn Trạch Dũng cơ hồ không giữ nổi bình tĩnh, có bao nhiêu chuyện là hấp ta hấp tấp kể ra bằng sạch.
Đợt đó, sau khi xuất viện về nhà được mấy ngày thì Văn Trạch Dũng nhận tin mình bị đuổi việc. Nguyên nhân là vì hắn thường xuyên đi trễ về sớm, không tuân thủ kỷ luật khiến ban lãnh đạo vô cùng bất bình. Hơn nữa hắn còn thuộc diện chạy tiền đi cửa sau, vậy nên người ta thẳng tay sa thải luôn.
Con trai mất việc, ông bà Văn lại một lần nữa chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cật lực huy động các mối quan hệ, bằng mọi giá làm sao nhét nó vào bất cứ công xưởng hay xí nghiệp nào cũng được. Tuy nhiên với một kẻ lười biếng, vô tổ chức vô kỷ luật như Văn Trạch Dũng thì chẳng nơi nào người ta chịu nhận.
Không nghề ngỗng, suốt ngày chỉ ở nhà ăn rồi ngủ, vợ chồng Văn Trạch Dũng bắt đầu quay sang cắn đắng, gằn hắt lẫn nhau. Mệt mỏi, phiền chán ngày càng leo thang và điều gì đến cũng phải đến, trong một lần cãi vã, Văn Trạch Dũng đã ra tay đánh vợ.
Dương Hữu Trân giận điên người, đùng đùng thu dọn quần áo dắt hai đứa nhỏ về nhà ngoại.
Hết việc nọ xọ việc kia, bà Văn trách con trai nóng nảy còn ông Văn thì bực bội chửi ầm lên, một hai bắt Văn Trạch Dũng phải tới Dương gia nhận lỗi. Khóc cũng được, quỳ cũng được, bằng mọi giá phải mang con dâu cùng hai đứa cháu nội về đây cho ông. Nếu không thì đừng hòng ở lại căn nhà này nữa.
Hết cách, Văn Trạch Dũng buộc phải vứt bỏ sĩ diện, lết sang nhà vợ năn nỉ ỉ ôi xin lỗi. Cuối cùng cũng thành công đón được vợ con trở về nhưng địa vị trong nhà cũng từ đó mà thay đổi. Dương Hữu Trân ra ngoài đi làm kiếm tiền còn Văn Trạch Dũng phụ trách cơm nước, giặt giũ.
Tất nhiên Văn Trạch Dũng nào chịu bị vợ đè đầu cưỡi cổ, thế nên ngày nào hắn cũng lượn ra điểm hẹn những mong gặp được đại sư tìm cách đổi vận.
Nghe xong, Văn Trạch Tài thờ ơ nhún vai: “Trời, thảm dữ vậy cơ à? Nhưng cậu kiếm tôi làm gì?”
Biết Văn Trạch Dũng không có tiền, Văn Trạch Tài cũng lười chẳng muốn tiếp chuyện.
Tiếc rằng Văn Trạch Dũng không đủ nhạy cảm để nắm bắt thái độ người đối diện mà chỉ chăm chăm tới vấn đề bản thân: “Tối muốn hỏi đại sư xem có cái loại phép thuật nào biến xui thành hên không. Bà mẹ, dạo này xui không ngóc đầu lên được!”
Văn Trạch Tài bật cười: “Phép thuật? Ha ha, cậu nghĩ tôi là thần tiên chắc? Nếu mà có thật thì tôi đã dùng cho mình trước rồi, còn khướt mới tới lượt cậu!”
“Vậy là không có à?” Văn Trạch Dũng ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.
Văn Trạch Tài nhướng mày: “Đương nhiên là không rồi. Nhưng tôi thấy cuộc sống hiện tại của cậu cũng đâu tới nỗi, ít nhất vợ cậu vẫn chưa đòi ly hôn, thế là còn tốt chán.”
“Nó dám!” Văn Trạch Dũng đột nhiên nổi xung lên: “Năm đó đám cưới, Văn gia chúng tôi tốn cả mớ tiền. Giờ nó dám mở mồm đòi ly hôn, tôi đập chết nó ngay tại chỗ!”
Văn Trạch Tài ngán ngẩm lắc đầu: “Một thằng đàn ông như cậu đúng là chả được cái điểm gì, may phúc nên mới cưới được cô vợ đàng hoàng, tử tế. Ráng mà trân trọng hiện tại đi.”
“Hả? Trân trọng cái gì cơ?” Văn Trạch Dũng nghe câu được câu mất, đang tính hỏi cho kỹ thì quay qua quay lại đã chẳng thấy bóng dáng ông đại sư đâu nữa.
Nhanh tay tháo bỏ mặt nạ da gà, Văn Trạch Tài mở la bàn rồi dựa vào đó tìm được Viên Vệ Quốc ở một cửa hàng bán khăn trùm đầu.
Văn Trạch Tài không tiến vào trong mà đứng ngoài cửa gọi: “Vệ Quốc, sao không đi tìm Tống Văn Minh mà lại nhàn rỗi đứng đây lựa đồ thế này?”
Viên Vệ Quốc đáp tỉnh bơ: “Em mua khăn tặng vợ. Anh yên tâm không cản trở việc tìm người đâu. Còn anh thì sao, xong sớm thế, tàu nhanh à?”
Nghe thấy vậy, ông chủ quán tức khắc nhìn về phía Văn Trạch Tài với ánh mắt kỳ quái pha chút dè chừng.
Đương nhiên, Văn Trạch Tài thừa tinh tế để cảm nhận được. Anh nghiến răng nạt: “Nói chuyện cho đàng hoàng vào!”
Viên Vệ Quốc ngả ngớn cười: “Bình thường em vẫn nói chuyện vậy mà. Anh có tật rục rịch à…A….đau…”
Bị đập một cái ngay giữa lưng, Viên Vệ Quốc la oái oái.
Văn Trạch Tài mất kiên nhẫn, trực tiếp cầm la bàn đi thẳng một nước. Viên Vệ Quốc ba chân bốn cẳng cuống cuồng đuổi theo sau.
“Ủa, đây là đâu vậy trời?” Viên Vệ Quốc cảnh giác đánh mắt nhìn xung quanh. Đường hẻm ở đây bé xíu, ước chừng chỉ vừa một người đi, đã thế còn đan xen chằng chịt, rối tinh rối mù. Quẹo ra khỏi con hẻm này lại đâm vào một con hẻm khác, sâu hun hút không thấy điểm dừng. Và điều quan trọng nhất là hai anh em đi nãy giờ nhưng tuyệt nhiên không gặp bất cứ người nào. Cảm giác như đang bị lạc vào mê cung, vắng lặng, mờ mịt và mất phương hướng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận