Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 205: Mê hồn trận

Văn Trạch Tài nghi hoặc hỏi: “Vậy thế hệ của huyện phó Trần không có ai chết trẻ à?”

Cậu thanh niên chèo thuyền thở dài: “Sao lại không có chứ, anh trai trưởng của ông ấy chết từ hồi bé tí lận, nghe đâu mới hai ba tuổi đã chết rồi. Nhưng ông huyện phó vẫn một mực bác bỏ lời nguyền, nói là trẻ con khó nuôi, thiếu gì những đứa trẻ không may chết yểu, đâu phải mỗi Trần gia nhà ông ấy đâu. Cho nên mặc kệ những lời đồn đại, ông ấy vẫn nhất quyết không tin chuyện Trần gia bị nguyền rủa.”

“Để cứu tính mạng cô Trần, ông huyện phó đã liên hệ với rất nhiều danh y trong thiên hạ. Dạo trước, có không ít người lạ mặt tìm tới đây, tất cả đều cùng ngồi thuyền về phía Tây, đoán chắc là tới chữa bệnh cho cô Trần. Nhưng lạ là bao nhiêu người vào nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy ai quay ra cả.”

Tự kể rồi tự sợ, cậu thanh niên rùng mình le lưỡi : “Cũng may mỗi ngày đều trông thấy ông huyện phó đi ra đi vào, chứ không thôi còn tưởng rằng mấy người kia đã biến mất một cách bí ẩn, thần không biết quỷ không hay!”

Lời này của cậu thanh niên khiến Văn Trạch Tài nảy sinh cảm giác kỳ quái: “Nhìn dáng vẻ có lẽ cậu cũng là người đọc sách, vậy tại sao lại ở chỗ này chèo thuyền?”

Vì đối phương đưa lưng về phía mình cho nên Văn Trạch Tài không nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt mà chỉ nghe được một tiếng cười khổ: “Con nhà nghèo sớm đương gia. Học thì cũng được đi học vài năm đấy nhưng số tôi vất vả, trong nhà còn mấy đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn mà cha mẹ lại già yếu. Tôi thân là anh cả không đứng ra thì ai đứng ra đây?”

Càng nghe Văn Trạch Tài càng cảm thấy có gì đó không ổn, anh cảnh giác lia mắt quan sát tứ phía, đột nhiên phát hiện căn bản chiếc thuyền này không nằm trên mặt sông mà đang lững thững trôi trong một mảnh vẩn đục hư vô.

Xung quanh có vài con thuyền khác, cũng là một người chèo và một khách nhân giống y như thuyền anh, lạ hơn nữa chính là phương hướng di chuyển cũng đồng nhất.

Vừa phát hiện ra vấn đề thì Văn Trạch Tài cảm thấy đầu óc bắt đầu mụ mị, toàn thân rã rời vô lực.

Không xong rồi, Văn Trạch Tài dứt khoát cắn thật mạnh vào đầu lưỡi, mùi máu tanh nồng nhanh chóng lấp đầy khoang miệng giúp trí não anh thanh tỉnh vài phần.

Vì vẫn chưa xác định được thân phận cũng như năng lực của đối phương, cho nên tuyệt đối không được manh động tránh để lộ sơ hở.

Văn Trạch Tài làm bộ thở dài: “Ai dà, xem ra cảnh ngộ của anh cũng chẳng khác tôi là bao. Cha mẹ tôi mất sớm, tôi sống với ông nội, sau khi ông nội qua đời tôi cũng chẳng buồn thành gia lập thất, cứ một thân một mình tạm bợ vật vưởng từ đó đến giờ.”

“Ha ha, bộ anh tính lừa con nít chắc, nhìn anh một thân khí phách cùng học thức thế kia, bảo là con nhà nghèo liệu có ai tin nổi không? Nực cười thật đấy, ha-ha-ha…”

Cậu thanh niên phá lên cười, những người chèo thuyền xung quanh cũng cười rộ lên, tạo thành một bản hợp xướng rất lớn, cũng rất vang. Lúc thì đinh tai nhức óc dội thẳng vào màng nhĩ, lúc lại văng vẳng như truyền tới từ tít tận nơi xa.

Tiếng cười đọng lại trong không khí rất lâu, dai dẳng, kỳ quái và vô cùng đáng sợ.

Không hề do dự, Văn Trạch Tài rút ra ba đồng tiền vàng nắm trong lòng bàn tay, đồng thời thản nhiên nói cười: “Con nhà nghèo thì vẫn có thể ăn mặc đàng hoàng, còn khí phách và học thức đều có thể có được thông qua rèn luyện và tích luỹ từ cuộc sống thường nhật. Này người anh em, chúng ta vẫn nên quay lại nói tiếp về chuyện nhà họ Trần đi.”

“Chuyện nhà họ Trần?” Cậu thanh niên đột ngột dừng mái chèo, sau đó xoay mặt lạnh giọng chất vấn: “Vì cái gì mà ngươi cứ muốn hỏi chuyện Trần gia?”

Văn Trạch Tài đứng thẳng dậy, hiên ngang nói: “Trần gia tìm tôi tới.”

“Trần gia tìm ngươi?” Dứt lời, cậu thanh niên bất ngờ nghẹo cổ tru lên một tràng dài.

Tức khắc, các con thuyền xung quanh đổ xô lại, tầng tầng lớp lớp vây kín thuyền của Văn Trạch Tài.

Lúc này, Văn Trạch Tài mới phát hiện, thì ra tất cả những người chèo thuyền đều giống nhau như đúc và tất cả những vị khách đang ngồi trên thuyền đều giống mình như đúc!

Văn Trạch Tài phun máu lên ba đồng tiền, rồi nhanh như cắt ném thẳng vào người cậu thanh niên đang đứng đối diện mình. Tiếp theo đó, anh tự cắn ngón tay rồi búng một giọt máu lên không trung, cách đối phương đúng ba tấc.

Ở một diễn biến khác, tại trường đại học Liêu Thành, thầy Triệu suýt ngất xỉu tại chỗ khi nhận được tờ đơn xin nghỉ phép dài hạn của Văn Trạch Tài.

Vốn thầy chỉ là giáo viên bộ môn nhưng vì giáo viên chủ nhiệm khoa đang đi tập huấn thế nên thầy tạm thời thay thế vị trí.

Thầy bàng hoàng không dám tin vào mắt mình: “Nghỉ những mười ngày?”

Triệu Đại Phi cũng có chút ngượng ngùng, đành gật gật đầu thay cho câu trả lời.

Thầy Triệu cả người rét run, hoảng loạn nói trong vô thức: “Không xong rồi, không xong rồi, trò ấy không đi học, lỡ mình xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?!”

Như chợt nhớ ra điều gì, thầy hấp tấp nhìn xoáy vào Triệu Đại Phi.

Triệu Đại Phi nghệt mặt, bối rối hỏi: “Chuyện…có chuyện gì sao?”

Như thể vớ được phao cứu sinh, thầy Triệu gắt gao bắt lấy cánh tay Triệu Đại Phi: “Em…em chính là đồ đệ của Văn Trạch Tài đúng không? Vậy thì nhất định, nhất định em có thể giúp thầy vượt qua kiếp này!”

Còn Văn Trạch Tài, giờ phút này anh đang chật vật khống chế con thuyền đang chòng chành lắc lư dữ dội. Người lái và toàn bộ những chiếc thuyền xung quanh đều đã biến mất dạng. Ở mũi thuyền chỉ còn sót lại một bộ quần áo thuộc về gã thanh niên ban nãy.

Sau một lúc lâu, cuối cùng thì con thuyền cũng chịu ổn định, Văn Trạch Tài mệt mỏi nằm vật ra. Rút khăn tay lau sơ vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi, anh thầm tự trách…

Ban nãy là do bản thân quá chủ quan!

Mà thực chất anh cũng không thể ngờ lại có kẻ hạ mê hồn trận ngay tại bờ sông. Màn đêm đen đặc vừa lúc che giấu hết thảy, cộng với tâm trạng sốt ruột, lo lắng cho an nguy của Chương Toàn thế nên mới sơ sẩy rơi vào trận pháp của kẻ xấu.

Ngồi một lúc cho bình tĩnh, Văn Trạch Tài cẩn trọng đánh giá bốn phương tám hướng. Hiện tại gã thanh niên kia cùng những con thuyền khác đã biến mất nhưng thuyền của anh thì vẫn đang lênh đênh trong mảng hư vô, mơ ảo, chứng tỏ trận pháp mới chỉ phá được một nửa.

Văn Trạch Tài mím môi đứng dậy, nắm lấy mái chèo định điều khiển con thuyền đi về hướng Tây. Tuy nhiên, anh vừa chạm nhẹ tay, chưa kịp làm gì thì thân thuyền lại một lần nữa rung lắc điên đảo.

Văn Trạch Tài nặn máu ở đầu ngón tay, điểm hai điểm lên mái chèo và thân thuyền, sau đó đứng tại chỗ niệm Văn gia chú. Cùng lúc ấy, ba đồng tiền dưới chân anh cũng chuyển động dữ dội, không ngừng vang lên những tiếng leng keng…leng keng…

Không lâu sau, chúng tiến lại gần, tự động tách thành ba điểm, tạo thế cục tam giác vững chãi, bảo vệ Văn Trạch Tài ở vị trí trung tâm.

Vật lộn một hồi, thân thuyền cũng dần trở lại trạng thái cân bằng. Văn Trạch Tài nhanh chóng rút ra một tờ giấy hoàng cốt tương, dùng chính ngón tay làm bút, máu làm mực, chăm chú viết lia lịa một hàng dài.

Vừa viết anh vừa lẩm nhẩm niệm: “Thiên địa huyền hoàng, ngũ hành kiệt trương, âm dương tương phùng, thanh trừ ác linh!”

Dứt lời, anh xé nát tờ giấy thành nhiều mảnh rồi ném thẳng vào hư không.

Tức khắc, một tiếng thét thảm thiết vang lên. Ngay sau đó, cảnh vật xung quanh từ mặt nước, bờ sông cho tới rừng cây liền dần dần hiện rõ.

Mê hồn trận, đã bị phá giải hoàn toàn!

Văn Trạch Tài xòe tay, ba đồng tiền vàng ngoan ngoãn nằm gọn vào trong. Anh thu chúng lại, cất vào túi áo ngực.

Tiếp theo, anh mở la bàn, gấp rút tìm kiếm một con thuyền mới. Bởi con thuyền dưới chân anh là ảo ảnh, chỉ mấy phút nữa thôi nó sẽ hoàn toàn tan biến. Mà anh lại đang chới với ở giữa dòng, nếu không nhanh chóng tìm được thuyền khác thì chết đuối là cái chắc.

Cũng may vận khí chưa tận, một giây trước khi chân chạm vào nước, Văn Trạch Tài nhìn thấy một ông lão cùng chiếc thuyền gỗ con con đang lững lờ trôi tới gần. Anh không nói hai lời, lập tức phóng vọt lên.

Ông lão giật bắn mình, hết nhìn Văn Trạch Tài rồi lại nhìn ra giữa lòng sông, liên tục dụi mắt thầm hỏi: “Người này tại sao lại nhảy sang thuyền mình, ủa con thuyền vữa nãy mới còn thấy ở đây giờ đã đâu mất rồi?”

Thấy ông lão cứ ngây ra như phỗng, Văn Trạch Tài hô lớn: “Chèo đi, tiền đò trả gấp đôi!”

Thanh âm vang lên giúp ông lão hoàn hồn, ông tăng tốc đẩy mái chèo, chẳng cần biết Văn Trạch Tài muốn đi đâu, trước mắt cứ phải thoát khỏi chỗ nãy cái đã!

Ước chừng nửa giờ sau, ông lão thả chậm tốc độ. Lúc này đây, tinh thần mới thực sự được buông lỏng, ông lão hổn hển thở dốc, quẹt qua loa gương mặt đã ướt nhẹp mồ hôi, rồi nghiêng đầu nói chuyện với Văn Trạch Tài: “Cậu biết không, ngày nào cũng như ngày nào, tôi là người rời bến sớm nhất nhưng tôi không giống những lái thuyền khác, tôi không làm nhiệm vụ chở khách qua sông mà là đi nhặt xác.”

Sắc mặt Văn Trạch Tài thoắt cái ngưng trọng: “Nơi này thường xuyên có người chết?”

Ông lão thở dài: “Công việc này tôi đã làm mấy chục năm rồi. Cứ cách đều đặn nửa tháng sẽ có thi thể nổi lên mặt nước, có lúc là một bộ nhưng cũng có khi đến tận bảy, tám bộ lận. Hôm nay vừa hay tới ngày, chỉ không ngờ là cậu vẫn còn sống. Cậu đúng là phúc lớn mạng lớn, quả thực quá may mắn!”

Văn Trạch Tài trầm mặc suy ngẫm, nói vậy tức là mê hồn trận đó không phải chủ đích nhắm vào anh, mà nó đã được thiết lập và tồn tại từ nhiều năm trước rồi.

Thú vị đây, Văn Trạch Tài mỉm cười nói với ông lão mình muốn đi về phía Tây, sau cùng không quên bổ sung thêm: “Yên tâm đi, cái đó đã bị tôi phá giải rồi, về sau sẽ không còn ai phải chết oan mạng nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận