Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 240: Đầy tháng Tiểu Thảo

“Tiệc đầy tháng của Tiểu Thảo định làm thế nào?” Văn Trạch Tài một bên cầm sách một bên nhìn Triệu Đại Phi đang cắm cúi ghi ghi chép chép.

Sau khi lên xong thực đơn, Triệu Đại Phi đưa qua cho sư phụ duyệt: “Con tính làm những món này, chắc mời nhà chú Viên với mấy gia đình thân quen xung quanh đây thôi.”

Ở Liêu Thành, Triệu Đại Phi quen biết không nhiều song hầu hết đều là các mối quan hệ thân tình.

Văn Trạch Tài xem kỹ một lượt rồi gật gù: “Uhm, cũng được, nhờ mấy thím nấu ngon nấu giúp cho.”

“Dạ xong hết rồi sư phụ. Thím Lưu và thím Lý bảo cứ giao hết cho hai thím ấy”, Triệu Đại Phi nở nụ cười ấm áp.

Nghe hai thầy trò bàn bạc, Điền Tú Phương cũng ngó đầu lại nhìn nhìn: “Hình như thiếu món rau trộn nhỉ?”

“Thôi trời lạnh lắm, làm rau trộn cũng chẳng mấy người ăn. Con thấy chi bằng thêm món mặn ăn cho ấm người. Sư mẫu thấy sao, được không?”

Hiếm khi nào thấy Triệu Đại Phi nghiêm túc tới vậy, Điền Tú Phương cũng phải bật cười: “Được, tốt tốt lắm. Để ngày mai sư mẫu cầm thực đơn sang chỗ mấy thím rồi sắp xếp đi chợ mua sắm nguyên liệu. Cứ chuẩn bị trước một ngày cho đỡ cập rập.”

Tiệc đầy tháng của Tiểu Thảo rất chỉn chu và hoành tráng. Khách khứa ai nấy đều há hốc miệng sửng sốt vì chưa từng thấy nhà nào đãi tiệc đầy tháng cho con gái mà lại làm lớn tới vậy. Nhưng được ăn ngon tội gì không vui, thế là bầu không khí thoắt cái náo nhiệt tưng bừng.

Cầm chén rượu trên tay, Triệu Đại Phi cười tít mắt cụng ly với từng người một. Văn Trạch Tài cơ hồ cũng không rời cái ly nửa phút. Cánh đàn ông chịu trách nhiệm tiếp khách còn Điền Tú Phương thì xếp đầy một rổ trứng gà rồi cẩn thận truyền quanh bàn, tặng quan khách mỗi người một quả với ngụ ý chia sẻ niềm vui và sự may mắn tới toàn thể mọi người.

Đây là một trong những phong tục lâu đời, không thể thiếu trong nghi lễ đầy tháng cho trẻ sơ sinh. Bởi quả trứng tròn là biểu tượng của sự đầy đủ, vẹn toàn, viên mãn và mong muốn cuộc sống no đủ.

Còn nói riêng về tập tục cúng đầy tháng thì mỗi vùng miền lại có nét văn hoá đặc sắc riêng. Thí dụ nơi thì làm trứng tráng bao, nơi lại luộc trứng gà rồi nhuộm đỏ vì họ quan niệm màu đỏ mang ý nghĩa chúc phúc cho đứa trẻ có được vận số đỏ, may mắn và mạnh khoẻ.

Nhập gia tuỳ tục, vợ chồng Triệu Đại Phi quyết định tổ chức theo lễ tiết ở Liêu Thành. Bởi dẫu làm cách gì thì chung quy lại cũng cùng một ý nghĩa. Đây là dịp thể hiện sự tạ ơn đối với các bà Mụ, ông Đức đã chăm sóc, bảo vệ đứa trẻ khoẻ mạnh. Cầu xin Thần linh, thánh thần che chở, bảo hộ và đem đến cho bé nhiều điều tốt đẹp. Ngoài ra cũng là dịp thông báo tới toàn thể họ hàng, những người thân quen về sự có mặt của thành viên mới, để mọi người tới chung vui và chúc phúc cho bé. Và đây cũng là dấu mốc kết thúc thời kỳ ở cữ, mẹ và bé có thể quay lại nếp sống sinh hoạt bình thường, sẵn sàng bắt đầu một hành trình mới đầy tuyệt vời và tươi đẹp.

Lúc này, bé con Tiểu Thảo đang được thím Tần ẵm đi chào hỏi quan khách. Hôm nay Tiểu Thảo bội thu, nhận được rất nhiều tình cảm yêu thương và quá trời lời khen tặng cũng như chúc phúc may mắn.

Chào hỏi sơ một lượt vậy thôi, thím Tần nhanh chóng bế bé về phòng với mẹ cho ấm. Hôm nay thời tiết đặc biệt lạnh, mọi người không ai cho Trần Vân Hồng ra ngoài vì sợ nhiễm phong hàn.

Sau khi tặng xong trứng gà, Điền Tú Phương bưng cho bà đẻ một tô canh nóng hổi: “Đói bụng chưa, mau ăn đi này.”

“Dạ con không sao, cám ơn sư mẫu” Trần Vân Hồng nhận lấy chén canh rồi cười cười nhìn Tiểu Thảo đang nằm chơi trên giường: “Hôm nay con bé vui lắm, cười toe toét nãy giờ.”

“Dĩ nhiên rồi, hôm nay người ta là nhân vật chính mà lại”, Điền Tú Phương làm ấm tay rồi ẵm bé con lên yêu chiều cưng nựng.

Hai chị em ở trong phòng vừa nói chuyện vừa chăm sóc Tiểu Thảo. Còn Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi thì tất bật với khách khứa tới tận hơn chín giờ tối tiệc mới tàn.

Tiễn khách ra về, mỗi người một chân một tay phụ dọn dẹp. Điền Tú Phương thu dọn chén dĩa còn Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi chia nhau khiêng bàn ghế.

Sau khi xếp xong chiếc chén cuối cùng vào rổ, Điền Tú Phương xua tay nói: “Thôi cứ tạm thế đã, để ngày mai rồi làm tiếp.”

“Vâng, cũng chỉ còn nồi niêu với cả chén đũa nữa thôi” thú thực thì Triệu Đại Phi sắp gục tới nơi rồi. Nhờ chén canh giải rượu cậu mới cầm cự được tới giờ này đấy, chứ không thì đã lăn ra ngáy khò khò từ nãy cơ.

Văn Trạch Tài cầm danh sách, cẩn thận đếm số lượng bàn ghế và bát đũa: “Đủ cả, không thiếu cái nào. Thôi mọi người rửa tay rồi vào nghỉ ngơi đi, hôm nay vất vả rồi!”

Qua tiệc đấy tháng mấy ngày là Trần Vân Hồng cũng hoàn thành thời gian ở cữ. Một tháng trời ít vận động, chỉ quanh quẩn trong phòng, cô cảm giác người ngợm uể oải, tay chân rệu rã, chả có tí sức lực nào. Thế là vừa hết kiêng cữ, cô đã nhiệt tình bao thầu toàn bộ việc vặt trong nhà từ nấu nướng, giặt giũ cho tới dọn dẹp lặt vặt. Còn công việc bán buôn thì vẫn phải hoãn thêm một thời gian nữa, đợi em bé cứng cáp có thể địu sau lưng thì Trần Vân Hồng mới ra cửa hàng được.

Nửa tháng sau, Chương Toàn về tới. Chắc chuyến đi lần này vất vả cho nên ông chú gầy xọp hẳn đi nhưng hai mắt lại sáng ngời, tinh thần phơi phới.

Vừa về một cái là Chương Toàn rẽ sang Văn gia báo tin cho Văn Trạch Tài ngay: “Chu Bát thúc không hề xuất hiện nhưng tôi trông thấy đồ đệ của ông ấy. Người độ đệ này cũng phải cỡ trên dưới sáu mươi tuổi rồi. Không biết là thật hay giả nữa.”

“Hơn sáu mươi tuổi?” Triệu Đại Phi choáng váng: “Trời ơi, chắc phải giỏi dữ lắm thì mới dạy được cho một ông lão như vậy…”

“Nói con ngốc đúng là chả oan tí nào!” Văn Trạch Tài thở dài: “Làm sao con biết ông ta không đi theo Chu Bát thúc từ nhỏ. Đừng quên Bát thúc là người thời nào!”

Dựa theo số tuổi của Chu Bát thúc thì dạy học trò khoảng năm, sáu chục năm là chuyện hết sức bình thường.

“Nhưng tôi cứ cảm thấy sai sai thế nào ấy”, Chương Toàn khoanh hai tay trước ngực, đăm chiêu suy nghĩ: “Nếu hắn ta thực sự là đệ tử ruột của Chu Bát thúc thì vẻ ngoài không thể già cả như thế được. Mọi người thấy đúng không?’

Văn Trạch Tài hiểu ý Chương Toàn, nhưng anh không tán đồng: “Vì thuật pháp đó mà Chu Bát thúc phải chịu tai hoạ nặng nề, nếu truyền xuống há chẳng phải hại đồ đệ hay sao. Tôi không nghĩ Bát thúc sẽ dạy thuật đó cho bất kỳ ai đâu.”

Trương Toàn trầm mặc ngẫm nghĩ.

Văn Trạch Tài hỏi tiếp: “Hiện giờ người đệ tử đó đang ở đâu?”

Chương Toàn nhún vai: “Bị người của Chu Thất thúc mang đi rồi, nhưng chắc chắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Dầu gì đồ vật lão Thất thúc cần vẫn đang nằm trong tay Bát thúc mà, thế nên lão không dám làm hại thân tín của Bát thúc đâu.”

Lúc này Viên Vệ Quốc mới lên tiếng: “Mặc kệ thế nào thì thế cục bây giờ cũng đang có lợi với chúng ta.”


Hai phe Thất thúc - Bát thúc đang trong thế kìm kẹp, khống chế lẫn nhàu, bọn họ ở ngoài càng có thêm nhiều thời gian đi tìm Dương bùn trùng.

Hiện tại, Văn Trạch Tài tạm đóng cửa hàng để ở nhà tập trung ôn thi cuối kỳ.

Thương chồng học hành vất vả, hôm nào Điền Tú Phương cũng chuẩn bị thêm bữa khuya để anh ăn cho đỡ đói.

Thấy sư phụ đèn sách ngày đêm, Triệu Đại Phi cũng bắt chước, ôm sách vở lon ton tới ngồi bên cạnh.

Văn Trạch Tài nhướng mày nói vu vơ: “Cũng không biết kiên trì được bao lâu.”

Ấy thế mà nhờ câu khích tướng này của sư phụ, Triệu Đại Phi thực sự kiên trì được tới tận lúc Văn Trạch Tài thi xong.

Có câu “luyện mãi thành tài, miệt mài tất giỏi”, nhờ sự kiên trì và cố gắng mà kiến thức về Tướng Thuật của Triệu Đại Phi đã tiến bộ vượt bậc.

“Ông năm nay có sao Thiên Lương cao chiếu, thành ra tiến nhiều hơn lùi, cát nhiều hơn hung. Tuy nhiên song song với đó cũng lại xuất hiện sao Bệnh ánh xạ dẫn đến thân thể có chút bệnh tật. Đồng thời trong lúc ra vào phải hết sức cẩn trọng bằng không sẽ mất nhiều hơn được. Tốt nhất là đầu năm tiến công, cuối năm phòng thủ.”

Triệu Đại Phi nghiêm túc nói với ông lão đối diện, cũng chính là vị khách đầu tiên trong sự nghiệp đoán mệnh của mình.

Thoạt đầu, ông lão sửng sốt vô cùng. Nhưng bình tĩnh ngẫm lại thì công nhận là đúng thật.

Nét lo lắng nặng trĩu khuôn mặt, ông hỏi : “Triệu đại sư, vậy khi nào thì tôi sẽ đổ bệnh. Chắc không rơi vào đúng cửa ải cuối năm chứ hả? Còn có một tháng nữa là tới Tết rồi.”

Năm hết Tết đến, nhà bao việc mà ngã bệnh thì chán lắm. Vả lại tuổi cao sức yếu, bệnh tật kéo tới là ầm ầm như núi đổ, đâu thể khoẻ lại trong ngày một ngày hai. Đã thế còn rơi vào mùa đông rét buốt mới càng mệt tợn. Kể cả có cố lướt qua mùa đông thì sang xuân cũng chưa chắc đã giữ được cái mạng già này.

- Giải thích:

- Sao Thiên Lương hóa khí là Ấm tinh, Ấm tức tập ấm, là cái bóng của cha mẹ. Nên Thiên Lương còn được gọi là Thọ Tinh. Chủ về phúc thọ và phúc đức. Trong Tử Vi Đẩu Số coi Thiên Lương là thần cai quản Cung Phụ Mẫu. Trong tổ chức, Thiên Lương thường đóng vai trò quân sư, mưu sĩ.

- Sao bệnh trong khoa tử vi mang nhiều hàm nghĩa xấu, chủ về bệnh tật, con người lúc này bắt đầu suy giảm, già đi và bắt đầu lâm bệnh.

Vị trí: Sao bệnh đứng vị trí thứ 7 trong 12 sao thuộc Trường Sinh, theo thứ tự: Trường Sinh, Mộc Dục, Quan Đới, Lâm Quan, Đế Vượng, Sao Suy, Bệnh, Tử, Mộ, Tuyệt, Thai, Dưỡng.
Ngũ hành: thuộc Hoả.
Đặc tính: Chủ về bệnh tật. Sau giai đoạn “suy” tức là già đi, xuống sức thì tới giai đoạn bắt đầu đổ “bệnh”, trên cơ thể xuất hiện nhiều bệnh tật hơn do các cơ quan chức năng không còn tốt như trước để có thể chống lại các tác nhân gây bệnh.

Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận