Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 182: Vong nhập?

Nghe thấy thế, Triệu Đại Phi lập tức ồ lên một tiếng: “Đúng rồi, giống y hệt mẫu sườn xám sư mẫu may.”

Lúc này, cô khách mới chợt nhớ địa chỉ tiệm quần áo quả thực ở ngay gần đây, kết hợp với lời này của Triệu Đại Phi liền có thể suy ra bà chủ bên đó chính là vợ của ông chủ bên này. Thật là một sự trùng hợp bất ngờ!

Nghĩ tới Điền Tú Phương ôn nhu hiền dịu, cô khách bất giác thả lỏng tâm trạng, thoải mái tự giới thiệu: “Tôi tên là Chúc Hoa Mai, tôi có một đứa em song sinh tên Chúc Hoa Lan. Lần này tôi tới đây chính là vì chuyện của em ấy.”

Vốn dĩ Chúc Hoa Mai bận đi làm, rất khó xin nghỉ nhưng dì Chúc - mẹ cô ấy cứ nhất quyết không chịu đi vì cho rằng thím Tần quá ư là mê tín, có bệnh thì phải thăm khám bác sĩ chứ ai đời lại đi tìm thầy bà thì chữa trị kiểu gì.

Thú thực, chính bản thân Chúc Hoa Mai cũng lấn cấn vô cùng, nhưng thấy Tần Dũng nhiệt tình quá, đích thân tới tận nơi đưa đón, mình từ chối e rằng cũng kỳ. Hơn nữa vạn nhất gặp trúng cao nhân thì chẳng phải em gái sẽ được cứu hay sao. Nghĩ như vậy, Chúc Hoa Mai dứt khoát viết đơn xin nghỉ phép rồi cùng Tần Dũng lại đây.

Ban nãy trên đường, Tần Dũng đã khái quát sơ qua về bản lĩnh cũng như tài năng của Văn Trạch Tài, điều này khiến Chúc Hoa Mai càng thêm khấp khởi mong chờ, một lòng hy vọng Văn Trạch Tài thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho Chúc Hoa Lan.

Văn Trạch Tài bình tĩnh hỏi: “Cô ấy bị làm sao?”

Chúc Hoa Mai vô thức siết chặt chén trà, chậm rãi kể: “Nó bị mộng du, mười mấy ngày trở lại đây đêm nào cũng bị, mà trước đó hoàn toàn bình thường, không hề xảy ra hiện tượng này. Gia đình đã đưa em tới bệnh viện, bác sĩ cũng kê toa rồi dặn dò cố gắng thả lỏng tinh thần, đừng áp lực này nọ nhưng không có tác dụng. Cảm thấy tình hình càng lúc càng bất ổn cho nên nó liền xin nghỉ làm, lãnh đạo xưởng rất tạo điều kiện, đồng ý phê duyệt ngay. Thế nhưng mấy ngày ở nhà nghỉ ngơi, uống thuốc đúng cữ, đi ngủ đúng giờ song mọi chuyện vẫn dậm chân tại chỗ, không hề biến chuyển tí nào.”

Nói tới đây, Chúc Hoa Mai không nén được, ủ rũ thở dài thườn thượt.

Văn Trạch Tài hỏi tiếp: “Mọi người có từng trói cô ấy lại chưa?”

Chúc Hoa Mai vội gật đầu: “Không những trói mà tôi còn không ngủ, ngồi nhìn chằm chằm canh chừng nó cả đêm. Nhưng mà cứ tới đúng khoảng thời gian nhất định là nó lại vùng dậy.”

“Lúc nào?”

“Đúng hai rưỡi sáng, không sai lệch một giây”, nhắc tới điều này, Chúc Hoa Mai bất giác rùng mình một cái: “Mỗi lần mộng du nó như thể biến thành người khác ấy. Hết nhảy múa khiêu vũ lại quay sang hát tuồng. Mấy người lớn trong nhà bảo có khi nó vô tình đụng phải thứ không sạch sẽ nên bị ám.”

Văn Trạch Tài sờ sờ cằm: “Đêm nào cũng hát cùng một bài?”

“Đúng đúng, chỉ hát đúng một bài duy nhất”, Chúc Hoa Mai gật lấy gật để.

Triệu Đại Phi hiếu kỳ nói xen vào: “Ủa mà hát có hay không?”

Tần Dũng mặt mày vô cảm quay sang nhìn thằng em còn Văn Trạch Tài suýt chút hộc máu chết. Cái thằng, chỉ giỏi ném đá hội nghị là không ai bằng. Xàm hết chỗ nói!

Chỉ có Chúc Hoa Mai là vẫn thành thật đáp lời: “Hay, hát hay cực kỳ luôn. Hơn nữa tông giọng và âm vực hoàn toàn không phải của em gái tôi, cảm giác như phát ra từ một người khác ấy.”

Triệu Đại Phi nheo nheo mắt: “Ghê vậy, ma nhập à?!”

Văn Trạch Tài đập bụp phát lên lưng thằng đệ, nghiêm giọng quở mắng: “Ban ngày ban mặt đừng nói bậy bạ!”

Tuy nhiên như vậy cũng đủ khiến Chúc Hoa Mai sợ xanh máu mặt, cô ta vừa ôm chặt lấy ngực vừa thì thầm tỏ vẻ cực kỳ thần bí: “Ông nội chúng tôi từng kể, đại khái khoảng 50 năm trước, trên thị trấn cách nhà tôi không xa có một cô đào hát, Ai dà… nói ra đúng thật thương tâm tại cái chết của cô ấy quá bi thảm. Cô ấy chọn cách tự sát để kết liễu cuộc đời mình. Vào cái ngày cô ấy ra đi, hàng xóm xung quanh nghe thấy tiếng hát vọng ra vào đúng lúc hai giờ rưỡi đêm. Đến sáng hôm sau thì phát hiện cô ấy đã tự tử ở trong nhà.”

Triệu Đại Phi nuốt nuốt nước miếng, không dám hó hé nửa lời, lật đật chạy tót ra đứng phía sau lưng sư phụ. Tần Dũng cũng đồng thời hướng về phía Văn Trạch Tài chờ đợi.

Văn Trạch Tài bình tĩnh hỏi ngày sinh tháng đẻ của Chúc Hoa Lan sau đó gieo một quẻ.

“Dao Nhi luôn tự trách, nhưng Mộ Chấn Hiên vẫn an tường. Vì hai người là song sinh cho nên lá số tử vi tương đối giống nhau, bát tự đều thuộc dương, không phải âm nữ. Theo lý mà nói thì không thể xảy ra trường hợp quỷ thượng thân hay dân gian còn gọi là vong nhập được.”

Nghe thấy lời này, cả Triệu Đại Phi lẫn Tần Dũng đều nhẹ nhàng thở phào một hơi. Tuy nhiên Chúc Hoa Mai vẫn thắc mắc vô cùng: “Vậy rốt cuộc em tôi bị làm sao hả đại sư?”

Thực tình cô không tài nào lý giải nổi, rõ ràng tình trạng của Hoa Lan rất giống bị ma nhập, nhưng giờ đại sư lại bảo là không phải, vậy cuối cùng nó bị cái gì???

“Chả giấu gì thầy, chuyện này đã bị đồn ầm khắp trấn. Đi tới đâu cũng nghe mọi người xì xầm bàn tán chuyện nhà chúng tôi. Cha mẹ tôi vì quá xấu hổ nên cả ngày trốn tiệt trong nhà, không dám bước chân ra khỏi cổng.”

Văn Trạch Tài ngẫm nghĩ một lúc. Lát sau, anh lấy ra một tờ giấy hoàng cốt tương, chích máu từ đầu ngón tay mình nhỏ một giọt vào giữa lòng tờ giấy rồi gấp nhỏ lại, đưa cho Chúc Hoa Mai: “Cô cầm cái này về đặt dưới gối của Chúc Hoa Lan, quan sát xem biểu hiện đêm nay của cô ấy thế nào rồi ngày mai quay lại đây kể cho tôi nghe.”

Chúc Hoa Mai cắn môi do dự nhìn Tần Dũng. Tần Dũng hiểu ý chủ động vươn tay đón lấy tờ giấy màu vàng: “Để anh về cùng em, ngày mai anh sẽ quay lại gặp đại sư, còn em cứ yên tâm đi làm đi.”

Vốn dĩ hai chị em Mai, Lan làm chung trong một xưởng dệt mà mấy ngày hôm nay công việc bận rộn vô cùng, hiện cô em đã lấy phép nghỉ dài hạn rồi, giờ cô chị lại xin nghỉ nữa sợ rằng ban lãnh đạo sẽ có ý kiến mất. Vậy nên nghe thấy lời đề nghị này của Tần Dũng, khỏi phải nói Chúc Hoa Mai mừng rỡ cỡ nào: “Em cám ơn anh nhiều lắm, anh họ!”

Đợi hai anh em bọn họ đi rồi, Triệu Đại Phi mới ngồi xuống ghế, chống cằm thắc mắc: “Sư phụ, thật sự không phải bị ám à?”

“Không phải” Văn Trạch Tài nhìn thẳng vào mắt thằng đệ: “Nếu đúng thì thầy đã sớm kêu họ đi tìm đạo sĩ rồi. Nguyên tắc của ta trước nay không xử lý mấy thứ đó!”

Mồ hôi lạnh đua nhau chảy dọc sống lưng, Triệu Đại Phi lắp ba lắp bắp: “Có…có thứ đó thật hả thầy?”

Văn Trạch Tài gật đầu ngay: “Đương nhiên có chứ. Trên thế gian này có nhiều thứ chúng ta không thấy nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Tuy nhiên cứ sống ngay thẳng, đúng với lương tâm thì không phải sợ cái gì hết.”

Triệu Đại Phi run bần bật: “Ma…ma đấy…sao lại không sợ được?”

Văn Trạch Tài bực mình ném bộp quyển sách lên đầu thằng đệ: “Chỉ cần không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Đạo lý đơn giản như thế mà cũng không hiểu được hả? Càng học càng thụt lùi, không tiến bộ tí nào nào hết! Cầm lấy đọc đi, đọc tới khi nào thuộc làu làu mới thôi.”

Dứt lời, anh liền đứng dậy tính bỏ sang căn tiệm kế bên.

Triệu Đại Phi tiu nghỉu ngồi tại chỗ, vừa lau mồ hôi lạnh trên đầu vừa lẩm bẩm: “Nói thì nói vậy thôi nhưng lúc gặp quỷ thật thì còn nhớ gì tới lương tâm với chả lương teo!”

Rất tiếc Văn Trạch Tài chưa đi xa, vẫn có thể nghe trọn vẹn câu này. Anh nghiêm giọng mắng: “Bảo đi đọc sách cơ mà!”

Triệu Đại Phi giật bắn mình, vội vàng đổi chỗ, giở sách nghiêm túc đọc.

Khi Chúc Hoa Mai cùng Tần Dũng về tới Chúc gia liền trông thấy dì Chúc gục đầu khóc lóc thảm thiết còn hai ông bà nội thì ngồi bần thần trên ghế, nét mặt người nào người nấy buồn rười rượi.

Chúc Hoa Mai hoảng hồn: “Mẹ sao thế này, đã xảy ra chuyện gì?”

Thấy con gái về, dì Chúc khóc nấc lên: “Hoa Lan…không thấy Hoa Lan đâu hết. Con bé chỉ để lại một tờ giấy viết cái gì mà không muốn ma quỷ xui khiến, không muốn liên luỵ chúng ta cho nên nó bỏ nhà ra đi. Hu hu… con ơi là con, sao lại khờ dại như thế cơ chứ…”

Chúc Hoa Mai cuống quýt tay chân: “Đi tìm…để con đi tìm em…”

“Những chỗ nào đi được cha mẹ đã đi cả rồi nhưng không thấy. Mẹ cũng mới vừa quay về đây thôi, cha con thì vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.” Nói tới đây dì Chúc lại ôm mặt khóc tu tu.

Tần Dũng không nói hai lời, lập tức chạy vọt ra khỏi cổng, Chúc Hoa Mai cũng vội vàng vất lại túi xách, nháo nhào chạy theo.

Mãi tới chạng vạng tối, hai anh em mới tìm thấy Chúc Hoa Lan đang ngồi co ro, gục đầu khóc rưng rức dưới chân cầu.

Bởi vì là chị em song sinh cho nên ngoại hình của Chúc Hoa Mai và Chúc Hoa Lan giống nhau như đúc, cũng may giọng nói có chút khác biệt thế nên người trong nhà vẫn phân biệt được.

Vừa trông thấy chị gái, Chúc Hoa Lan cơ hồ gào lên nức nở: “Chị ơi… em sợ… hu hu…”

Hai chị em vội ôm chầm lấy nhau. Chúc Hoa Lan rúc sâu vào lòng chị gái, run lẩy bẩy như con mèo con bị lạc mẹ. Lúc này, cả người cô ấy mệt lả vì khóc quá nhiều, giọng nói cũng khản đặc, thều thào không ra hơi: “Em định bỏ trốn…em sợ ma quỷ khống chế, xui khiến làm hại người khác, ngộ nhỡ giết người thì phải làm sao…Nhưng em nhớ nhà, em nhớ cha mẹ, nhớ chị nhiều lắm… hu hu… chị ơi… em phải làm sao bây giờ?”

Chúc Hoa Mai cũng không kìm nổi nước mắt, nhưng vẫn cố bình tĩnh để trấn an em: “Khờ quá, trên đời làm gì có ma quỷ, đừng tin người ta nói linh tinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận