Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 170: Quẻ keo
“Đây là cái gì?” Văn Trạch Tài nhận lấy miếng gỗ từ tay vợ, ngơ ngác hỏi.
Điền Tú Phương liền đáp: “Chị Kiều tạ lễ anh ạ, chị ấy bảo trên người chẳng có đồng nào nhưng lại không muốn thiếu nợ chúng ta cho nên gửi tặng món đồ gia bảo tổ tiên để lại.”
Tổ tiên để lại?
Văn Trạch Tài cẩn thận nhìn tới nhìn lui nhìn xuôi nhìn ngược nhưng vẫn không thể luận ra là cái gì. Cuối cùng anh bèn xách nó đi kiếm Chương Toàn. Vốn dĩ thuật là do Chương Toàn hạ thế nên người nhận lễ tạ phải là ông ấy mới đúng.
Ai dè đâu Chương Toàn vừa nhìn thấy món đồ đã lập tức xua lấy xua để: “Thôi thôi cậu giữ lại đi, cái này đưa tôi cũng vô ích, tôi không sử dụng được.”
“Cái gì vậy?” Viên Vệ Quốc cũng hiếu kỳ cầm lên ngắm nghía, “Nhìn thì có vẻ làm bằng gỗ nhưng cảm giác sờ vào lại không giống gỗ, lạ nhỉ?!”
Chú Chung cũng thò qua góp vui: “Ờ, đồ gia truyền gì mà kỳ cục vậy?”
Chương Toàn vuốt râu cười nhạo: “Nông cạn, thiếu hiểu biết!”
Ngay tức khắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này, hồi hộp chờ đợi còn Chương Toàn thì cứ đủng đỉnh ngắm mây ngắm gió, mặc kệ cho mọi người tò mò chơi.
Thấy vậy, Chung Nhiên liền rót một tách trà, khéo léo mở lời: “Cha nuôi à, đừng gây thù chuốc oán nữa!”
Chương Toàn cười khà khà, ung dung thưởng thức ly trà con gái nuôi đặc biệt rót cho mình rồi sau đó mới đủng đỉnh giải thích: “Cái này gọi là Keo, chuyên dùng để gieo quẻ. Là vật kiếm cơm của các đoán mệnh sư thời xưa thế nhưng bây giờ e rằng không thể tìm được nữa rồi bởi loại gỗ chế tạo ra nó gần như đã tuyệt tích không còn xuất hiện trên đời. Mọi người nói xem, như vậy đã đủ quý giá chưa.”
“Ồ, công nhận quý hiếm thật”, Văn Trạch Tài một lần nữa cầm miếng gỗ lên, lật qua lật lại xem xét: “Tôi đã từng nghe ông nội nhắc qua về Keo gieo quẻ, nó chính xác hơn mai rùa rất nhiều.”
Nói đoạn, Văn Trạch Tài học theo cách ông nội dạy, gõ nhẹ hai cái vào chính giữa.
“Rắc!” Một tiếng động giòn tan vang lên.
Nguyên bản khối gỗ tròn trịa bỗng chốc tách thành hai nửa trăng khuyết.
Anh nhẹ nhàng đặt chúng lên bàn, mọi người xúm xít bu lại xem. Ồ, đúng thật là keo xin quẻ.
Chương Toàn ưu ái dành tặng Văn Trạch Tài ánh mắt bội phục: “Tôi đang băn khoăn không biết cậu sẽ mở nó thế nào, ai dè…”
“Đợi tôi cầu ông chứ gì?” Văn Trạch Tài nhướng mày bắt đúng trọng tâm khiến Chương Toàn phá lên cười ha hả, luống cuống vớ lấy chén trà hòng che giấu vẻ thất vọng vì mưu sự bất thành.
“Cầm đi”, Văn Trạch Tài phóng khoáng đặt vào tay Viên Vệ Quốc.
Viên Vệ Quốc sững sờ: “Đồ tốt như vậy sao anh không giữ dùng mà lại tuỳ tiện cho em?”
Văn Trạch Tài cười khẽ: “Anh có tiền vàng và la bàn là đủ rồi, thêm cái này nữa lại thành thừa.”
Anh cho thì em xin, Viên Vệ Quốc không khách khí, đút túi luôn.
Bất chợt, cậu lại hỏi tiếp: “À đúng rồi, anh còn giấy hoàng cốt tương không?”
Văn Trạch Tài gật đầu: “Còn một ít, chú cần bao nhiêu?”
“Dạ mười tờ.”
“Ừ sang đấy anh đưa cho.”
Dứt lời, Văn Trạch Tài liền đứng dậy. Thấy vậy chú Viên hỏi với theo: “Ấy không ăn cơm à?”
“Ăn chứ ạ, nhưng ăn cơm vợ cháu nấu cơ”, Văn Trạch Tài trả lời tỉnh bơ rồi kiêu ngạo rời đi.
Chương Toàn bĩu môi tỏ vẻ ghen tức rồi chồm sang nói với chú Chung và chú Viên: “Thằng nhãi này khinh chúng ta không có vợ đây mà!”
Chú Chung choáng váng đỡ lấy ngạnh cửa: “Anh Chương à, anh nhạy cảm quá rồi!”
Chú Viên gật gù đồng tình: “Phải đấy, sống phiên phiến thôi, nhạy cảm quá chuốc buồn phiền, với lại nó nói cũng đúng mà!”
Chương Toàn bất thình lĩnh vỗ đùi cái đét rồi chỉ qua căn hộ kế bên: “Á à biết rồi nha, Anh Viên, anh cũng có ghệ cho nên khinh hai thằng cẩu độc thân chúng tôi phải không?”
Chú Chung và Chung Nhiên nghẹn cười gần chết còn chú Viên thì cuống quýt giải thích. Nhưng khổ nỗi ông già càng ra sức giãi bày thì Chương Toàn càng hăng hái trêu chọc.
Thoáng chốc, mảnh sân nhỏ được lấp đầy bởi những tràng cười vui tươi rộn rã.
Về tới nhà, Văn Trạch Tài đi thẳng vào buồng lấy đủ mười tờ giấy hoàng cốt tương đưa cho Viên Vệ Quốc:
“Chú cần để làm gì?”
Viên Vệ Quốc nhanh chóng cất số giấy vào túi rồi nhún vai đáp: “Thì em cũng phải kiếm cơm chứ anh.”
Văn Trạch Tài sờ sờ cằm, ra vẻ trưởng bối: “Khôn lớn thật rồi!”
Viên Vệ Quốc bất ngờ tung cú đá, Văn Trạch Tài nhanh nhẹn né sang một bên, cuối cùng Triệu Đại Phi xui xẻo lãnh trọn.
Cậu chàng vừa ôm chân vừa la oai oái: “Gì vậy trời, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết à???”
Không thể làm gì Văn Trạch Tài, Viên Vệ Quốc giận dỗi bỏ đi một mạch.
Văn Trạch Tài đứng trước cổng nhà, cố tình nói thật to: “Có chăn thì chăn đồng xa, đừng lảng vảng quanh khu này kẻo lại trách anh đây đoạt khách!”
“Biến!” Viên Vệ Quốc hậm hực dứ dứ nắm đấm.
Thật ra Viên Vệ Quốc không định quay về với kiểu làm ăn trước đây mà đổi sang một hình thức khác, linh hoạt và chủ động hơn. Thay vì ngồi cố định một chỗ, cậu sẽ chu du tứ hải, tuỳ duyên gặp khách cần cái gì thì tính cái đó. Và quan trọng hơn cả là có thể giúp cậu nghe ngóng được động tĩnh của Chu gia từ nhiều phía.
Tuy nhiên phương thức này có mặt hạn chế đó là cậu phải đi xa, không thể thường xuyên ở gần gia đình. Rất may đã có chú Chung cùng Chương Toàn đảm bảo an nguy cho chú Viên và Chung Nhiên, vậy nên Viên Vệ Quốc có thể an tâm lên đường.
Còn khoảng nửa tháng nữa là tới kỳ khai giảng năm học mới, Văn Trạch Tài tranh thủ lấy tài liệu ra xem trước, trong khi ấy Triệu Đại Phi cùng Hiểu Hiểu và Thiên Nam cũng đang bận rộn làm bài tập, ôn luyện lại kiến thức cũ.
Hôm nay là sinh thần chú Viên cho nên mọi người đóng cửa hàng sớm, nô nức kéo tới Viên gia dự tiệc.
Chú Viên tươm tất trong bộ quần áo do chính tay Chung Nhiên may tặng, râu ria cắt tỉa gọn gàng, còn bộ tóc thì chả biết ông già kiếm đâu được lọ keo mà xịt cứng ngắc, vuốt ngược ra sau nom rất chi là mắc cười. Nhưng thôi kệ, hôm nay là ngày của chú mà, miễn chú vui là được.
Văn Trạch Tài tươi cười chúc: “Chú Viên, chúc chú phước như đông hải, thọ tỉ nam sơn.”
Điền Tú Phương cũng vui vẻ tiếp lời chồng, sau đó đặt vào tay chú một bao lì xì đỏ rực.
Chú Viên cười hi ha đút túi ngay rồi mời cả gia đình ngồi vào bàn chuẩn bị nhập tiệc.
Khách khứa tới dự toàn là bạn bè thân thiết của chú cho nên bầu không khí rất tình cảm và đầm ấm.
Trần Vân Hồng lượn một vòng xuống bếp rồi trở lên nói nhỏ vào tai chồng: “Thím Vương đang nấu nướng ở dưới bếp.”
“Đương nhiên rồi, hôm nay là ngày vui của chú Viên mà lại”, Triệu Đại Phi nhe răng làm mặt quỷ bị Trần Vân Hồng nhéo cho một cái rõ đau. Đáng tiếc cậu chàng chẳng dám kêu than, chỉ đành âm thầm chịu đựng.
Vốn Điền Tú Phương định xuống hỗ trợ nhưng nói thế nào thím Vương cũng không cho động tay. Cũng may còn có trợ thủ Chung Nhiên, mặc dù cô nàng nấu ăn không giỏi nhưng chạy bàn thì nhanh nhẹn số một.
Giữa sân kê ba chiếc bàn tròn loại lớn, mọi người nâng ly chúc tụng náo nhiệt, rộn ràng, duy chỉ thiếu mỗi mình thím Vương. Bất luận chú Viên đi kêu rất nhiều lần nhưng thím nhất quyết không chịu ra, một mực ăn mâm phụ ở dưới bếp.
Tiệc tàn, khách khứa lục tục kéo nhau về hết, mấy người Văn Trạch Tài ở lại phụ dọn dẹp. Tuy nhiên có một điều lạ là càng gần cuối buổi, thím Vương lại càng buồn, cái đầu cứ gục xuống, ủ rũ chẳng thiết nói năng. Thấy vậy, Chương Toàn liền huých vai chú Viên, ý bảo ra dỗ người đẹp đi.
Thực lòng chú Viên cũng rất quan tâm tới bà bạn già vậy nên liền đi qua hỏi xem thế nào.
Nhưng chả biết hai người nói gì mà cuối cùng thím Vương đỏ hoe mắt rời đi còn chú Viên thì bần thần đứng chôn chân tại chỗ, nặng nề gạt lệ.
Văn Trạch Tài liếc mắt, Viên Vệ Quốc lập tức chạy ra hỏi thăm tình hình.
Đại khái tầm năm, sáu phút sau, chú Viên quay về bàn, nhàn nhạt thông báo: “Con cái bà ấy muốn đón mẹ trở về nhà cũ sinh sống. Bà ấy hỏi chú nghĩ thế nào. Ài dà, còn nghĩ gì được nữa. Có con cháu hiếu thuận đó là phúc phần, tất nhiên phải quay về hưởng phúc rồi, ở đây với lão già này làm gì.”
Ngồi bên cạnh, Chung Nhiên buồn thỉu buồn thiu: “Nhưng thím Vương muốn ở lại mà…”
Đáy mắt chú Viên vụt qua một tia đau khổ khó che giấu: “Ở lại để làm gì, đối với cha hay với bà ấy đều không phải chuyện tốt. Cha không muốn vì mình mà mối quan hệ của mẹ con họ trở nên gay gắt. Già rồi, hà tất phải như vậy?!”
Dứt lời, chú đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ. Cái bóng lưng liêu xiêu đượm vẻ cô đơn, hiu quạnh.
Viên Vệ Quốc toan đuổi theo nhưng bị Chương Toàn giữ lại: “Đừng, để ông ấy yên tĩnh một mình đi.”
Một buổi tiệc chúc thọ linh đình vui vẻ đến cuối cùng lại kết thúc trong buồn bã, sầu thương! Quả là đáng tiếc!
Hai vợ chồng Văn Trạch Tài mỗi người nắm tay một đứa con, thủng thẳng đi về nhà mình. Ban nãy Triệu Đại Phi đã đưa Trần Vân Hồng về từ lâu rồi, bởi lẽ bà bầu buồn ngủ sớm với lại trời khuya đường nhỏ đi đứng nguy hiểm, mọi người cũng không yên tâm.
Dưới bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, một nhà bốn người dung dăng dung dẻ vừa đi vừa trò chuyện. Trẻ con ríu rít khoe nhau trò chơi mới khám phá còn người lớn lại thả trôi cảm xúc trong nhân tình thế thái.
Điền Tú Phương tức cảnh sinh tình: “Anh này, anh bảo thím Vương có nỡ đi không?”
Văn Trạch Tài lắc đầu: “Chuyện tình cảm đâu ai có thể nói rõ ràng. Cứ cho là chú Viên đồng ý tiếp nhận thím Vương đi, vậy còn thím ấy thì sao. Liệu có thể vì chú Viên mà quyết tuyệt với con cái mình không? Chú Viên nói rất đúng, tới cái tuổi này rồi đâu thể xốc nổi như đám thanh niên, ích kỷ vứt bỏ tất cả để chạy theo tiếng gọi của tình yêu.”
Điền Tú Phương liền đáp: “Chị Kiều tạ lễ anh ạ, chị ấy bảo trên người chẳng có đồng nào nhưng lại không muốn thiếu nợ chúng ta cho nên gửi tặng món đồ gia bảo tổ tiên để lại.”
Tổ tiên để lại?
Văn Trạch Tài cẩn thận nhìn tới nhìn lui nhìn xuôi nhìn ngược nhưng vẫn không thể luận ra là cái gì. Cuối cùng anh bèn xách nó đi kiếm Chương Toàn. Vốn dĩ thuật là do Chương Toàn hạ thế nên người nhận lễ tạ phải là ông ấy mới đúng.
Ai dè đâu Chương Toàn vừa nhìn thấy món đồ đã lập tức xua lấy xua để: “Thôi thôi cậu giữ lại đi, cái này đưa tôi cũng vô ích, tôi không sử dụng được.”
“Cái gì vậy?” Viên Vệ Quốc cũng hiếu kỳ cầm lên ngắm nghía, “Nhìn thì có vẻ làm bằng gỗ nhưng cảm giác sờ vào lại không giống gỗ, lạ nhỉ?!”
Chú Chung cũng thò qua góp vui: “Ờ, đồ gia truyền gì mà kỳ cục vậy?”
Chương Toàn vuốt râu cười nhạo: “Nông cạn, thiếu hiểu biết!”
Ngay tức khắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này, hồi hộp chờ đợi còn Chương Toàn thì cứ đủng đỉnh ngắm mây ngắm gió, mặc kệ cho mọi người tò mò chơi.
Thấy vậy, Chung Nhiên liền rót một tách trà, khéo léo mở lời: “Cha nuôi à, đừng gây thù chuốc oán nữa!”
Chương Toàn cười khà khà, ung dung thưởng thức ly trà con gái nuôi đặc biệt rót cho mình rồi sau đó mới đủng đỉnh giải thích: “Cái này gọi là Keo, chuyên dùng để gieo quẻ. Là vật kiếm cơm của các đoán mệnh sư thời xưa thế nhưng bây giờ e rằng không thể tìm được nữa rồi bởi loại gỗ chế tạo ra nó gần như đã tuyệt tích không còn xuất hiện trên đời. Mọi người nói xem, như vậy đã đủ quý giá chưa.”
“Ồ, công nhận quý hiếm thật”, Văn Trạch Tài một lần nữa cầm miếng gỗ lên, lật qua lật lại xem xét: “Tôi đã từng nghe ông nội nhắc qua về Keo gieo quẻ, nó chính xác hơn mai rùa rất nhiều.”
Nói đoạn, Văn Trạch Tài học theo cách ông nội dạy, gõ nhẹ hai cái vào chính giữa.
“Rắc!” Một tiếng động giòn tan vang lên.
Nguyên bản khối gỗ tròn trịa bỗng chốc tách thành hai nửa trăng khuyết.
Anh nhẹ nhàng đặt chúng lên bàn, mọi người xúm xít bu lại xem. Ồ, đúng thật là keo xin quẻ.
Chương Toàn ưu ái dành tặng Văn Trạch Tài ánh mắt bội phục: “Tôi đang băn khoăn không biết cậu sẽ mở nó thế nào, ai dè…”
“Đợi tôi cầu ông chứ gì?” Văn Trạch Tài nhướng mày bắt đúng trọng tâm khiến Chương Toàn phá lên cười ha hả, luống cuống vớ lấy chén trà hòng che giấu vẻ thất vọng vì mưu sự bất thành.
“Cầm đi”, Văn Trạch Tài phóng khoáng đặt vào tay Viên Vệ Quốc.
Viên Vệ Quốc sững sờ: “Đồ tốt như vậy sao anh không giữ dùng mà lại tuỳ tiện cho em?”
Văn Trạch Tài cười khẽ: “Anh có tiền vàng và la bàn là đủ rồi, thêm cái này nữa lại thành thừa.”
Anh cho thì em xin, Viên Vệ Quốc không khách khí, đút túi luôn.
Bất chợt, cậu lại hỏi tiếp: “À đúng rồi, anh còn giấy hoàng cốt tương không?”
Văn Trạch Tài gật đầu: “Còn một ít, chú cần bao nhiêu?”
“Dạ mười tờ.”
“Ừ sang đấy anh đưa cho.”
Dứt lời, Văn Trạch Tài liền đứng dậy. Thấy vậy chú Viên hỏi với theo: “Ấy không ăn cơm à?”
“Ăn chứ ạ, nhưng ăn cơm vợ cháu nấu cơ”, Văn Trạch Tài trả lời tỉnh bơ rồi kiêu ngạo rời đi.
Chương Toàn bĩu môi tỏ vẻ ghen tức rồi chồm sang nói với chú Chung và chú Viên: “Thằng nhãi này khinh chúng ta không có vợ đây mà!”
Chú Chung choáng váng đỡ lấy ngạnh cửa: “Anh Chương à, anh nhạy cảm quá rồi!”
Chú Viên gật gù đồng tình: “Phải đấy, sống phiên phiến thôi, nhạy cảm quá chuốc buồn phiền, với lại nó nói cũng đúng mà!”
Chương Toàn bất thình lĩnh vỗ đùi cái đét rồi chỉ qua căn hộ kế bên: “Á à biết rồi nha, Anh Viên, anh cũng có ghệ cho nên khinh hai thằng cẩu độc thân chúng tôi phải không?”
Chú Chung và Chung Nhiên nghẹn cười gần chết còn chú Viên thì cuống quýt giải thích. Nhưng khổ nỗi ông già càng ra sức giãi bày thì Chương Toàn càng hăng hái trêu chọc.
Thoáng chốc, mảnh sân nhỏ được lấp đầy bởi những tràng cười vui tươi rộn rã.
Về tới nhà, Văn Trạch Tài đi thẳng vào buồng lấy đủ mười tờ giấy hoàng cốt tương đưa cho Viên Vệ Quốc:
“Chú cần để làm gì?”
Viên Vệ Quốc nhanh chóng cất số giấy vào túi rồi nhún vai đáp: “Thì em cũng phải kiếm cơm chứ anh.”
Văn Trạch Tài sờ sờ cằm, ra vẻ trưởng bối: “Khôn lớn thật rồi!”
Viên Vệ Quốc bất ngờ tung cú đá, Văn Trạch Tài nhanh nhẹn né sang một bên, cuối cùng Triệu Đại Phi xui xẻo lãnh trọn.
Cậu chàng vừa ôm chân vừa la oai oái: “Gì vậy trời, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết à???”
Không thể làm gì Văn Trạch Tài, Viên Vệ Quốc giận dỗi bỏ đi một mạch.
Văn Trạch Tài đứng trước cổng nhà, cố tình nói thật to: “Có chăn thì chăn đồng xa, đừng lảng vảng quanh khu này kẻo lại trách anh đây đoạt khách!”
“Biến!” Viên Vệ Quốc hậm hực dứ dứ nắm đấm.
Thật ra Viên Vệ Quốc không định quay về với kiểu làm ăn trước đây mà đổi sang một hình thức khác, linh hoạt và chủ động hơn. Thay vì ngồi cố định một chỗ, cậu sẽ chu du tứ hải, tuỳ duyên gặp khách cần cái gì thì tính cái đó. Và quan trọng hơn cả là có thể giúp cậu nghe ngóng được động tĩnh của Chu gia từ nhiều phía.
Tuy nhiên phương thức này có mặt hạn chế đó là cậu phải đi xa, không thể thường xuyên ở gần gia đình. Rất may đã có chú Chung cùng Chương Toàn đảm bảo an nguy cho chú Viên và Chung Nhiên, vậy nên Viên Vệ Quốc có thể an tâm lên đường.
Còn khoảng nửa tháng nữa là tới kỳ khai giảng năm học mới, Văn Trạch Tài tranh thủ lấy tài liệu ra xem trước, trong khi ấy Triệu Đại Phi cùng Hiểu Hiểu và Thiên Nam cũng đang bận rộn làm bài tập, ôn luyện lại kiến thức cũ.
Hôm nay là sinh thần chú Viên cho nên mọi người đóng cửa hàng sớm, nô nức kéo tới Viên gia dự tiệc.
Chú Viên tươm tất trong bộ quần áo do chính tay Chung Nhiên may tặng, râu ria cắt tỉa gọn gàng, còn bộ tóc thì chả biết ông già kiếm đâu được lọ keo mà xịt cứng ngắc, vuốt ngược ra sau nom rất chi là mắc cười. Nhưng thôi kệ, hôm nay là ngày của chú mà, miễn chú vui là được.
Văn Trạch Tài tươi cười chúc: “Chú Viên, chúc chú phước như đông hải, thọ tỉ nam sơn.”
Điền Tú Phương cũng vui vẻ tiếp lời chồng, sau đó đặt vào tay chú một bao lì xì đỏ rực.
Chú Viên cười hi ha đút túi ngay rồi mời cả gia đình ngồi vào bàn chuẩn bị nhập tiệc.
Khách khứa tới dự toàn là bạn bè thân thiết của chú cho nên bầu không khí rất tình cảm và đầm ấm.
Trần Vân Hồng lượn một vòng xuống bếp rồi trở lên nói nhỏ vào tai chồng: “Thím Vương đang nấu nướng ở dưới bếp.”
“Đương nhiên rồi, hôm nay là ngày vui của chú Viên mà lại”, Triệu Đại Phi nhe răng làm mặt quỷ bị Trần Vân Hồng nhéo cho một cái rõ đau. Đáng tiếc cậu chàng chẳng dám kêu than, chỉ đành âm thầm chịu đựng.
Vốn Điền Tú Phương định xuống hỗ trợ nhưng nói thế nào thím Vương cũng không cho động tay. Cũng may còn có trợ thủ Chung Nhiên, mặc dù cô nàng nấu ăn không giỏi nhưng chạy bàn thì nhanh nhẹn số một.
Giữa sân kê ba chiếc bàn tròn loại lớn, mọi người nâng ly chúc tụng náo nhiệt, rộn ràng, duy chỉ thiếu mỗi mình thím Vương. Bất luận chú Viên đi kêu rất nhiều lần nhưng thím nhất quyết không chịu ra, một mực ăn mâm phụ ở dưới bếp.
Tiệc tàn, khách khứa lục tục kéo nhau về hết, mấy người Văn Trạch Tài ở lại phụ dọn dẹp. Tuy nhiên có một điều lạ là càng gần cuối buổi, thím Vương lại càng buồn, cái đầu cứ gục xuống, ủ rũ chẳng thiết nói năng. Thấy vậy, Chương Toàn liền huých vai chú Viên, ý bảo ra dỗ người đẹp đi.
Thực lòng chú Viên cũng rất quan tâm tới bà bạn già vậy nên liền đi qua hỏi xem thế nào.
Nhưng chả biết hai người nói gì mà cuối cùng thím Vương đỏ hoe mắt rời đi còn chú Viên thì bần thần đứng chôn chân tại chỗ, nặng nề gạt lệ.
Văn Trạch Tài liếc mắt, Viên Vệ Quốc lập tức chạy ra hỏi thăm tình hình.
Đại khái tầm năm, sáu phút sau, chú Viên quay về bàn, nhàn nhạt thông báo: “Con cái bà ấy muốn đón mẹ trở về nhà cũ sinh sống. Bà ấy hỏi chú nghĩ thế nào. Ài dà, còn nghĩ gì được nữa. Có con cháu hiếu thuận đó là phúc phần, tất nhiên phải quay về hưởng phúc rồi, ở đây với lão già này làm gì.”
Ngồi bên cạnh, Chung Nhiên buồn thỉu buồn thiu: “Nhưng thím Vương muốn ở lại mà…”
Đáy mắt chú Viên vụt qua một tia đau khổ khó che giấu: “Ở lại để làm gì, đối với cha hay với bà ấy đều không phải chuyện tốt. Cha không muốn vì mình mà mối quan hệ của mẹ con họ trở nên gay gắt. Già rồi, hà tất phải như vậy?!”
Dứt lời, chú đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ. Cái bóng lưng liêu xiêu đượm vẻ cô đơn, hiu quạnh.
Viên Vệ Quốc toan đuổi theo nhưng bị Chương Toàn giữ lại: “Đừng, để ông ấy yên tĩnh một mình đi.”
Một buổi tiệc chúc thọ linh đình vui vẻ đến cuối cùng lại kết thúc trong buồn bã, sầu thương! Quả là đáng tiếc!
Hai vợ chồng Văn Trạch Tài mỗi người nắm tay một đứa con, thủng thẳng đi về nhà mình. Ban nãy Triệu Đại Phi đã đưa Trần Vân Hồng về từ lâu rồi, bởi lẽ bà bầu buồn ngủ sớm với lại trời khuya đường nhỏ đi đứng nguy hiểm, mọi người cũng không yên tâm.
Dưới bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, một nhà bốn người dung dăng dung dẻ vừa đi vừa trò chuyện. Trẻ con ríu rít khoe nhau trò chơi mới khám phá còn người lớn lại thả trôi cảm xúc trong nhân tình thế thái.
Điền Tú Phương tức cảnh sinh tình: “Anh này, anh bảo thím Vương có nỡ đi không?”
Văn Trạch Tài lắc đầu: “Chuyện tình cảm đâu ai có thể nói rõ ràng. Cứ cho là chú Viên đồng ý tiếp nhận thím Vương đi, vậy còn thím ấy thì sao. Liệu có thể vì chú Viên mà quyết tuyệt với con cái mình không? Chú Viên nói rất đúng, tới cái tuổi này rồi đâu thể xốc nổi như đám thanh niên, ích kỷ vứt bỏ tất cả để chạy theo tiếng gọi của tình yêu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận