Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 161: Sửa mệnh
Bởi vì trước đó Văn Trạch Tài đã từng trao đổi qua với chú Chung về vấn đề cởi bỏ phong ấn vậy nên chú luôn trong tư thế sẵn sàng, chỉ đợi hô một cái là vào việc ngay thôi.
Trái ngược với mọi người, Chung Nhiên lại có chút hồi hộp, lo sợ. Vì đôi mắt không thấy đường cho nên đôi tai cực kỳ thính, cô có thể nghe rõ từng hành động của cha. Tiếng mở hộp, tiếng di chuyển đồ vật dù rất khẽ nhưng lại đánh thẳng vào trái tim cô, bóp nghẹt hơi thở cô…
Viên Vệ Quốc tâm lý choàng tay qua vai vợ, ôn nhu trấn an: “Nhanh lắm, không đau đâu. Có anh ở đây, em đừng sợ!”
Chung Nhiên chưa kịp đáp lời thì đã nghe thấy tiếng bước chân của cha tiến tới trước mặt, tiếp sau đó là một cảm giác lạnh băng bất thình lình áp vào mắt rồi mau chóng lan ra toàn thân thể khiến cô không tự chủ được mà co rút người lại.
Trong lúc chú Chung tập trung cởi bỏ phong ấn, Văn Trạch Tài đứng ở góc này cũng không nhàn rỗi tí nào. Anh trải giấy hoàng cốt tương ra bàn, mở hũ chu sa mà Viên Vệ Quốc đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận chấm đẫm đầu bút lông rồi thoăn thoắt viết tên tuổi cùng ngày sinh tháng đẻ của Chung Nhiên xuống.
Xong tờ thứ nhất, anh cất gọn lên rồi trải tờ thứ hai ra tiếp tục viết xuống, tuy nhiên lần này là ngày giờ mong muốn đổi.
Chỉ cần thành công sửa đổi sanh thần bát tự đồng nghĩa với việc âm khí trên người Chung Nhiên sẽ tự khắc bị tiêu trừ một nửa.
Đúng lúc này, chú Chung lên tiếng: “Nào, con thử mở mắt ra nhìn xem.”
Chung Nhiên nuốt nuốt nước miếng, hồi hộp ti hí chút xíu nhưng những ám ảnh tuổi thơ bỗng chốc ùa về, cô hoảng hốt nhắm nghiền mắt lại, run rẩy quờ quạng lần tìm: “Anh Vệ Quốc, anh ở đâu…”
Viên Vệ Quốc lập tức bắt lấy tay vợ, siết nhẹ để tiếp thêm sức mạnh: “Không sao đâu em, bất kể em nhìn thấy cái gì cũng đừng sợ. Âm phủ có quy định của âm phủ, họ không thể tuỳ tiện làm hại chúng ta.”
Tuy nhiên càng nghe Chung Nhiên lại càng sợ hãi trốn tránh còn chú Viên thì sửng sốt trợn tròn mắt, cái gì vậy trời, sao lại lôi cả âm ti, địa phủ lên thế này???
Đứng bên cạnh, chú Chung cứng rắn nhắc: “Nhanh lên, lỡ mất thời gian là bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển hết.”
Sợ hỏng việc, Chung Nhiên nào dám trì hoãn thêm. Cô hít một hơi thật sâu lấy tinh thần rồi mở bừng mắt. Tiếc rằng còn chưa kịp vui mừng, cô đã hét lên một tiếng kinh hoàng rồi hoảng loạn ôm chặt lấy chồng, vùi sâu mặt vào lòng anh, nhất quyết không chịu ngẩng đầu lên.
Viên Vệ Quốc lo lắng hỏi dồn: “Sao vậy em, có chỗ nào không ổn?”
Chung Nhiên mếu máo khóc không thành tiếng: “Nhiều lắm…có rất nhiều người, đứng đầy cả sân…”
“Người” ở đây chỉ ai, chắc có lẽ ngoại trừ chú Viên ra thì ba người còn lại đều hiểu rất rõ!
Văn Trạch Tài tức khắc cắn đầu ngón tay mình, nhỏ máu lên ba đồng tiền vàng rồi bao lại bằng giấy hoàng cốt tương. Sau đó anh nhanh chóng nhét bọc giấy vào tay Chung Nhiên: “Em dâu, cầm lấy!”
Chung Nhiên khụt khịt mũi, rũ mắt tiếp nhận đồ vật. Song vừa cầm vào một cái, cô liền cảm thấy lòng bàn tay nóng râm ran. Ngay khi cô đang định ngẩng đầu lên hỏi thì chợt phát hiện khoảng sân trước mặt trống trơn, cả một đám “Người” ban nãy còn chen chúc chật chội ấy vậy mà giờ đã bay đi đâu mất.
“May quá, họ đi hết rồi!” Chung Nhiên vui vẻ nhìn về phía chồng, tuy nhiên đập vào mắt cô lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ: “Vệ Quốc? Sao anh thay đổi nhiều quá vậy?”
Viên Vệ Quốc sờ sờ gương mặt mình, bối rối không biết phải giải thích làm sao.
Thấy thế, Văn Trạch Tài bèn thay lời muốn nói: “Cậu ấy đang đeo mặt nạ da heo để cải trang, tránh tai mắt. Đợi mọi việc giải quyết xong xuôi là có thể khôi phục hình dạng ban đầu ngay.”
Viên Vệ Quốc đứng bên cạnh rối rít gật như bổ củi. Đúng đúng vợ à, anh vẫn đẹp trai như xưa, em đừng lo!
Sửa mệnh đòi hỏi rất nhiều công phu. Văn Trạch Tài bận túi bụi suốt từ 4 giờ 44 phút cho tới đúng 6 giờ 16 phút mới có thể ngẩng đầu lên được. Anh quẹt nhẹ tầng mồ hôi trên trán, chỉ tay vào bàn lễ chỉ đạo: “Đem tro rải lên những thứ này, rồi châm lửa đốt lần lượt từng cái một. Đợi khi chúng cháy hết thì thả tờ sanh thần bát tự này vào.”
Viên Vệ Quốc nhất nhất ghi nhớ, cẩn thận giơ tay đón lấy tờ giấy hoàng cốt tương bên trên có ghi ngày sinh tháng đẻ nhưng giờ đây không phải là của Chung Nhiên nữa rồi. Cô ấy đã thực sự thay đổi số mệnh thành một con người hoàn toàn khác.
Cùng lúc này tại Thượng Dương Chu gia.
Nửa đêm canh ba, Chu Thất thúc đang say giấc bỗng nhiên bừng tỉnh. Ông ta liền xuống giường, đi vào kiểm tra gian phòng nơi cất chứa Âm bàn, dụng cụ chuyên để dò tìm âm nam âm nữ. Bất ngờ thay, Thiết Âm nằm chính giữa đột nhiên rung lắc dữ dội. Thấy vậy, Chu Thất thúc hét lên một tiếng long trời lở đất: “Người đâu, khai bàn!”
Cơ hồ ngay lập tức, tất cả đèn đuốc trong nhà đều vụt sáng, già trẻ lớn bé nháo nhào bật dậy, không một ai dám chậm trễ.
Chu quản gia đẩy cửa đi vào, trên tay cầm theo một sợi dây thừng có móc sắt. Ông thành thục tung dây, câu đĩa Thiết Âm đang dập dờn giữa biển âm khí vào mép bàn, sau đó hơi dùng lực nâng nó lên, cẩn thận đặt xuống nền nhà.
Chu Thất thúc ngẩng đầu, Chu quản gia lập tức phất tay ra hiệu cho người làm dẫn bọn trẻ vào.
Đám nhóc líu ríu nối đuôi nhau tiến vào, đứa lớn nhất mới tầm hai tuổi, chúng run rẩy như lũ chim non lạc bầy, sợ hãi gào khóc vang trời.
Những tưởng Chu Thất thúc sẽ phiền giận nhưng không, ông ta cười ha hả hài lòng: “Khóc to chứng tỏ rất khoẻ, tốt…tốt lắm…”
Ngoài sân lớn trước cửa viện, con cháu Chu gia xếp hàng chật kín. Ai ai cũng cúi gằm đầu sợ sệt, trong đó có vài đôi vợ chồng mặt mày biến sắc, không che giấu được vẻ thấp thỏm lo âu. Điều này cũng dễ hiểu thôi bởi mấy đứa trẻ bị đưa đi chính là thân sinh cốt nhục của họ.
Mỗi lần khởi động Âm bàn đều yêu cầu máu tươi của ấu tử Chu gia. Tuy rằng không tới nỗi mất mạng nhưng tụi nó đều là trẻ con, cùng lúc xả nhiều máu như vậy chắc chắn sẽ gây suy nhược cơ thể, ảnh hưởng tới sức khoẻ về sau.
Mặc dù thương con, xót con nhưng tất cả chỉ biết câm lặng chịu đựng, âm thầm nuốt nước mắt vào trong. Bởi chẳng ai dám đứng lên phản đối Chu Thất thúc, người đã bất tử hàng trăm năm, độc tài và tàn bạo bậc nhất gia tộc họ Chu.
Không biết bao nhiêu máu tươi đổ xuống, cuối cùng Kim truy âm cũng chịu nằm yên.
Chu quản gia lễ phép thông báo: “Thưa Thất Thúc, kim chỉ hướng Nam.”
Chu Thất thúc liếm môi cười ghê rợn: “Con âm nữ này được sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm. Hai mươi năm trước vào đúng thời khắc nó chào đời ta liền nhận được cảm ứng. Thế nhưng cái lũ phế vật ăn hại các ngươi lùng sục suốt bao nhiêu năm cũng không bắt được. Cuối cùng tín hiệu mờ dần rồi mất hẳn, ta không thể cảm nhận được nó nữa. Cứ tưởng vụt mất con mồi ngon, ai ngờ hôm nay hơi thở của nó lại một lần nữa xuất hiện trở lại đầy bất ngờ và thần kỳ! Ta nhất định bắt được nó, nhất định phải bắt được nó về tay! Ha ha ha…”
Bên trên, lão ta cuồng vọng như một tên bạo chúa khát máu còn đám con cháu phía dưới chỉ biết rũ đầu cố gắng giảm cảm giác tổn tại tới mức thấp nhất có thể.
Chu Thất thúc mê đắm hít vào một hơi thật sâu, các nếp gấp trên da mặt xô lệch, nhăn đùm lại trông đáng sợ vô cùng: “Chắc có người biết ta đang truy lùng cho nên mới phong bế con mắt âm dương cùng sinh thần bát tự của nó. Nhưng lần này, ta nhất quyết không để cho nó thoát. Lập tức truyền chỉ thị của ta xuống các phân nhánh, yêu cầu tất cả dốc toàn lực đi về hướng Nam. Nếu ai tìm được trước ta sẽ…”
Tuy nhiên lời còn chưa nói xong, Chu Thất thúc đã bàng hoàng biến sắc, hai mắt đỏ đậm vằn tia máu. Lão ra sức chun mũi đánh hơi khắp bốn phương tám hương: “Người đâu…tại sao lại không còn mùi gì nữa…tại sao…???”
Những người có mặt âm thầm quay sang liếc nhau, đáy mắt người nào người nấy đều hiện rõ vẻ kinh dị cùng khiếp đảm. Bầu không khi chúng quanh im phăng phắc, dường như tất cả đều nín thở chờ đợi, không một ai dám lên tiếng hỏi.
“Lạch…cạch…” Một âm thanh rất khẽ vang lên.
Chu quản gia hốt hoảng xông ra báo tin: “Kim…kim truy âm gãy rồi!”
“Cái gì?” Chu Thất thúc gầm lên giận dữ, lão ta đẩy Chu quản gia ngã sõng soài rồi xồng xộc chạy vào phòng đặt Âm bàn.
Rất tiếc, kết quả chính là như vậy. Kim truy âm gãy làm đôi, đĩa Thiết Âm chỉ còn sót lại một vệt đỏ mờ nhạt, tất cả máu tươi đều đã bị Kim truy âm hút sạch sẽ.
Chu Thất thúc lửa giận ngút trời: “Rốt cuộc là ai, tra cho ta! MAU LÊN!”
“Dạ, thưa Thất thúc!” Đám con cháu đồng thanh hô vang rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Trước cơn thịnh nộ của Chu Thất thúc, Chu quản gia dè dặt đưa ra giả thuyết: “Thất lão gia, liệu có phải do nhánh bên Bình Dương gây ra không?”
Tính tới thời điểm hiện tại, Chu gia đại gia tộc chỉ còn lại đúng hai nhân vật kiệt xuất đó là Chu Thất thúc và Chu Bát thúc, lần lượt nắm quyền điều khiển Thượng Dương Chu gia và Bình Dương Chu gia.
Được nhắc nhở, Chu Thất thúc bần thần gieo mình xuống ghế, híp mắt lẩm nhẩm: “Lão bát!”
Thấy lão gia không nổi trận lôi đình, Chu quản gia ôm ngực phở phào một hơi rồi mới dám tiếp tục nói: “Nghĩ đi nghĩ lại thì trừ bỏ con cháu Chu gia ra, đám tà thuật sư ngoài kia làm sao có được bản lĩnh cao cường như vậy.”
Song Chu Thất thúc lại lắc đầu phản đối: “Không thể nào, lão Bát bặt vô âm tín hơn năm mươi năm nay. Ta đã tung người đi khắp nơi âm thầm nghe ngóng tin tức, chỉ cần nó xuất hiện ta sẽ là người biết đầu tiên. Huống chi sự việc lần này quá mức rầm rộ. Nếu thực sự là nó làm chẳng lẽ đám tai mắt chúng ta cài cắm ở Bình Dương lại không phát hiện ra?!”
Trái ngược với mọi người, Chung Nhiên lại có chút hồi hộp, lo sợ. Vì đôi mắt không thấy đường cho nên đôi tai cực kỳ thính, cô có thể nghe rõ từng hành động của cha. Tiếng mở hộp, tiếng di chuyển đồ vật dù rất khẽ nhưng lại đánh thẳng vào trái tim cô, bóp nghẹt hơi thở cô…
Viên Vệ Quốc tâm lý choàng tay qua vai vợ, ôn nhu trấn an: “Nhanh lắm, không đau đâu. Có anh ở đây, em đừng sợ!”
Chung Nhiên chưa kịp đáp lời thì đã nghe thấy tiếng bước chân của cha tiến tới trước mặt, tiếp sau đó là một cảm giác lạnh băng bất thình lình áp vào mắt rồi mau chóng lan ra toàn thân thể khiến cô không tự chủ được mà co rút người lại.
Trong lúc chú Chung tập trung cởi bỏ phong ấn, Văn Trạch Tài đứng ở góc này cũng không nhàn rỗi tí nào. Anh trải giấy hoàng cốt tương ra bàn, mở hũ chu sa mà Viên Vệ Quốc đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận chấm đẫm đầu bút lông rồi thoăn thoắt viết tên tuổi cùng ngày sinh tháng đẻ của Chung Nhiên xuống.
Xong tờ thứ nhất, anh cất gọn lên rồi trải tờ thứ hai ra tiếp tục viết xuống, tuy nhiên lần này là ngày giờ mong muốn đổi.
Chỉ cần thành công sửa đổi sanh thần bát tự đồng nghĩa với việc âm khí trên người Chung Nhiên sẽ tự khắc bị tiêu trừ một nửa.
Đúng lúc này, chú Chung lên tiếng: “Nào, con thử mở mắt ra nhìn xem.”
Chung Nhiên nuốt nuốt nước miếng, hồi hộp ti hí chút xíu nhưng những ám ảnh tuổi thơ bỗng chốc ùa về, cô hoảng hốt nhắm nghiền mắt lại, run rẩy quờ quạng lần tìm: “Anh Vệ Quốc, anh ở đâu…”
Viên Vệ Quốc lập tức bắt lấy tay vợ, siết nhẹ để tiếp thêm sức mạnh: “Không sao đâu em, bất kể em nhìn thấy cái gì cũng đừng sợ. Âm phủ có quy định của âm phủ, họ không thể tuỳ tiện làm hại chúng ta.”
Tuy nhiên càng nghe Chung Nhiên lại càng sợ hãi trốn tránh còn chú Viên thì sửng sốt trợn tròn mắt, cái gì vậy trời, sao lại lôi cả âm ti, địa phủ lên thế này???
Đứng bên cạnh, chú Chung cứng rắn nhắc: “Nhanh lên, lỡ mất thời gian là bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển hết.”
Sợ hỏng việc, Chung Nhiên nào dám trì hoãn thêm. Cô hít một hơi thật sâu lấy tinh thần rồi mở bừng mắt. Tiếc rằng còn chưa kịp vui mừng, cô đã hét lên một tiếng kinh hoàng rồi hoảng loạn ôm chặt lấy chồng, vùi sâu mặt vào lòng anh, nhất quyết không chịu ngẩng đầu lên.
Viên Vệ Quốc lo lắng hỏi dồn: “Sao vậy em, có chỗ nào không ổn?”
Chung Nhiên mếu máo khóc không thành tiếng: “Nhiều lắm…có rất nhiều người, đứng đầy cả sân…”
“Người” ở đây chỉ ai, chắc có lẽ ngoại trừ chú Viên ra thì ba người còn lại đều hiểu rất rõ!
Văn Trạch Tài tức khắc cắn đầu ngón tay mình, nhỏ máu lên ba đồng tiền vàng rồi bao lại bằng giấy hoàng cốt tương. Sau đó anh nhanh chóng nhét bọc giấy vào tay Chung Nhiên: “Em dâu, cầm lấy!”
Chung Nhiên khụt khịt mũi, rũ mắt tiếp nhận đồ vật. Song vừa cầm vào một cái, cô liền cảm thấy lòng bàn tay nóng râm ran. Ngay khi cô đang định ngẩng đầu lên hỏi thì chợt phát hiện khoảng sân trước mặt trống trơn, cả một đám “Người” ban nãy còn chen chúc chật chội ấy vậy mà giờ đã bay đi đâu mất.
“May quá, họ đi hết rồi!” Chung Nhiên vui vẻ nhìn về phía chồng, tuy nhiên đập vào mắt cô lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ: “Vệ Quốc? Sao anh thay đổi nhiều quá vậy?”
Viên Vệ Quốc sờ sờ gương mặt mình, bối rối không biết phải giải thích làm sao.
Thấy thế, Văn Trạch Tài bèn thay lời muốn nói: “Cậu ấy đang đeo mặt nạ da heo để cải trang, tránh tai mắt. Đợi mọi việc giải quyết xong xuôi là có thể khôi phục hình dạng ban đầu ngay.”
Viên Vệ Quốc đứng bên cạnh rối rít gật như bổ củi. Đúng đúng vợ à, anh vẫn đẹp trai như xưa, em đừng lo!
Sửa mệnh đòi hỏi rất nhiều công phu. Văn Trạch Tài bận túi bụi suốt từ 4 giờ 44 phút cho tới đúng 6 giờ 16 phút mới có thể ngẩng đầu lên được. Anh quẹt nhẹ tầng mồ hôi trên trán, chỉ tay vào bàn lễ chỉ đạo: “Đem tro rải lên những thứ này, rồi châm lửa đốt lần lượt từng cái một. Đợi khi chúng cháy hết thì thả tờ sanh thần bát tự này vào.”
Viên Vệ Quốc nhất nhất ghi nhớ, cẩn thận giơ tay đón lấy tờ giấy hoàng cốt tương bên trên có ghi ngày sinh tháng đẻ nhưng giờ đây không phải là của Chung Nhiên nữa rồi. Cô ấy đã thực sự thay đổi số mệnh thành một con người hoàn toàn khác.
Cùng lúc này tại Thượng Dương Chu gia.
Nửa đêm canh ba, Chu Thất thúc đang say giấc bỗng nhiên bừng tỉnh. Ông ta liền xuống giường, đi vào kiểm tra gian phòng nơi cất chứa Âm bàn, dụng cụ chuyên để dò tìm âm nam âm nữ. Bất ngờ thay, Thiết Âm nằm chính giữa đột nhiên rung lắc dữ dội. Thấy vậy, Chu Thất thúc hét lên một tiếng long trời lở đất: “Người đâu, khai bàn!”
Cơ hồ ngay lập tức, tất cả đèn đuốc trong nhà đều vụt sáng, già trẻ lớn bé nháo nhào bật dậy, không một ai dám chậm trễ.
Chu quản gia đẩy cửa đi vào, trên tay cầm theo một sợi dây thừng có móc sắt. Ông thành thục tung dây, câu đĩa Thiết Âm đang dập dờn giữa biển âm khí vào mép bàn, sau đó hơi dùng lực nâng nó lên, cẩn thận đặt xuống nền nhà.
Chu Thất thúc ngẩng đầu, Chu quản gia lập tức phất tay ra hiệu cho người làm dẫn bọn trẻ vào.
Đám nhóc líu ríu nối đuôi nhau tiến vào, đứa lớn nhất mới tầm hai tuổi, chúng run rẩy như lũ chim non lạc bầy, sợ hãi gào khóc vang trời.
Những tưởng Chu Thất thúc sẽ phiền giận nhưng không, ông ta cười ha hả hài lòng: “Khóc to chứng tỏ rất khoẻ, tốt…tốt lắm…”
Ngoài sân lớn trước cửa viện, con cháu Chu gia xếp hàng chật kín. Ai ai cũng cúi gằm đầu sợ sệt, trong đó có vài đôi vợ chồng mặt mày biến sắc, không che giấu được vẻ thấp thỏm lo âu. Điều này cũng dễ hiểu thôi bởi mấy đứa trẻ bị đưa đi chính là thân sinh cốt nhục của họ.
Mỗi lần khởi động Âm bàn đều yêu cầu máu tươi của ấu tử Chu gia. Tuy rằng không tới nỗi mất mạng nhưng tụi nó đều là trẻ con, cùng lúc xả nhiều máu như vậy chắc chắn sẽ gây suy nhược cơ thể, ảnh hưởng tới sức khoẻ về sau.
Mặc dù thương con, xót con nhưng tất cả chỉ biết câm lặng chịu đựng, âm thầm nuốt nước mắt vào trong. Bởi chẳng ai dám đứng lên phản đối Chu Thất thúc, người đã bất tử hàng trăm năm, độc tài và tàn bạo bậc nhất gia tộc họ Chu.
Không biết bao nhiêu máu tươi đổ xuống, cuối cùng Kim truy âm cũng chịu nằm yên.
Chu quản gia lễ phép thông báo: “Thưa Thất Thúc, kim chỉ hướng Nam.”
Chu Thất thúc liếm môi cười ghê rợn: “Con âm nữ này được sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm. Hai mươi năm trước vào đúng thời khắc nó chào đời ta liền nhận được cảm ứng. Thế nhưng cái lũ phế vật ăn hại các ngươi lùng sục suốt bao nhiêu năm cũng không bắt được. Cuối cùng tín hiệu mờ dần rồi mất hẳn, ta không thể cảm nhận được nó nữa. Cứ tưởng vụt mất con mồi ngon, ai ngờ hôm nay hơi thở của nó lại một lần nữa xuất hiện trở lại đầy bất ngờ và thần kỳ! Ta nhất định bắt được nó, nhất định phải bắt được nó về tay! Ha ha ha…”
Bên trên, lão ta cuồng vọng như một tên bạo chúa khát máu còn đám con cháu phía dưới chỉ biết rũ đầu cố gắng giảm cảm giác tổn tại tới mức thấp nhất có thể.
Chu Thất thúc mê đắm hít vào một hơi thật sâu, các nếp gấp trên da mặt xô lệch, nhăn đùm lại trông đáng sợ vô cùng: “Chắc có người biết ta đang truy lùng cho nên mới phong bế con mắt âm dương cùng sinh thần bát tự của nó. Nhưng lần này, ta nhất quyết không để cho nó thoát. Lập tức truyền chỉ thị của ta xuống các phân nhánh, yêu cầu tất cả dốc toàn lực đi về hướng Nam. Nếu ai tìm được trước ta sẽ…”
Tuy nhiên lời còn chưa nói xong, Chu Thất thúc đã bàng hoàng biến sắc, hai mắt đỏ đậm vằn tia máu. Lão ra sức chun mũi đánh hơi khắp bốn phương tám hương: “Người đâu…tại sao lại không còn mùi gì nữa…tại sao…???”
Những người có mặt âm thầm quay sang liếc nhau, đáy mắt người nào người nấy đều hiện rõ vẻ kinh dị cùng khiếp đảm. Bầu không khi chúng quanh im phăng phắc, dường như tất cả đều nín thở chờ đợi, không một ai dám lên tiếng hỏi.
“Lạch…cạch…” Một âm thanh rất khẽ vang lên.
Chu quản gia hốt hoảng xông ra báo tin: “Kim…kim truy âm gãy rồi!”
“Cái gì?” Chu Thất thúc gầm lên giận dữ, lão ta đẩy Chu quản gia ngã sõng soài rồi xồng xộc chạy vào phòng đặt Âm bàn.
Rất tiếc, kết quả chính là như vậy. Kim truy âm gãy làm đôi, đĩa Thiết Âm chỉ còn sót lại một vệt đỏ mờ nhạt, tất cả máu tươi đều đã bị Kim truy âm hút sạch sẽ.
Chu Thất thúc lửa giận ngút trời: “Rốt cuộc là ai, tra cho ta! MAU LÊN!”
“Dạ, thưa Thất thúc!” Đám con cháu đồng thanh hô vang rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Trước cơn thịnh nộ của Chu Thất thúc, Chu quản gia dè dặt đưa ra giả thuyết: “Thất lão gia, liệu có phải do nhánh bên Bình Dương gây ra không?”
Tính tới thời điểm hiện tại, Chu gia đại gia tộc chỉ còn lại đúng hai nhân vật kiệt xuất đó là Chu Thất thúc và Chu Bát thúc, lần lượt nắm quyền điều khiển Thượng Dương Chu gia và Bình Dương Chu gia.
Được nhắc nhở, Chu Thất thúc bần thần gieo mình xuống ghế, híp mắt lẩm nhẩm: “Lão bát!”
Thấy lão gia không nổi trận lôi đình, Chu quản gia ôm ngực phở phào một hơi rồi mới dám tiếp tục nói: “Nghĩ đi nghĩ lại thì trừ bỏ con cháu Chu gia ra, đám tà thuật sư ngoài kia làm sao có được bản lĩnh cao cường như vậy.”
Song Chu Thất thúc lại lắc đầu phản đối: “Không thể nào, lão Bát bặt vô âm tín hơn năm mươi năm nay. Ta đã tung người đi khắp nơi âm thầm nghe ngóng tin tức, chỉ cần nó xuất hiện ta sẽ là người biết đầu tiên. Huống chi sự việc lần này quá mức rầm rộ. Nếu thực sự là nó làm chẳng lẽ đám tai mắt chúng ta cài cắm ở Bình Dương lại không phát hiện ra?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận