Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 245: Con gà tức nhau tiếng gáy

Còn tại sao ông Dương nhất quyết bắt hai thằng con phải chờ Văn đại sư, không được phép hạ táng trước thì cũng chẳng phải nguyên nhân gì sâu xa hay không có Văn Trạch Tài thì không được, mà chỉ đơn giản là con gà tức nhau tiếng gáy mà thôi. Ông không thích để cho đám anh em biết mình chôn ở đâu, bởi nếu chúng biết thì thể nào lúc chết cũng kéo nhau tới chôn bên cạnh cho xem.

Sinh thời, ông đã bị hai đứa em vượt mặt quá nhiều rồi thế nên sau khi chết không muốn để chúng đè đầu cưỡi cổ tiếp nữa.

Nhờ Văn Trạch Tài tìm giúp một vị trí đẹp, trước nhất là đảm bảo mình nằm xuống được thoải mái và bình yên, sau nữa là phù hộ cho con cháu sống thuận lợi, hạnh phúc và có nhiều tài lộc.

Nghe anh hai Dương trình bày hết, Văn Trạch Tài nhất thời nói không nên lời. Ban đầu cứ tưởng có nguyên nhân sâu xa gì đó, hoá ra chỉ vì không cam lòng chịu thua.

Không những thế lại còn dày công tạo dựng mộ giả và sẵn sàng trao đổi bằng một công thức làm giấy hoàng cốt tương gây chấn động cả giới Huyền môn.

Cái này, thật sự quá vi diệu rồi!

Nhưng dù gì thì Văn Trạch Tài cũng không lỗ, hơn nữa cũng không hại ai nên anh thoải mái nhận lời ngay.

“Không biết khi còn sống chú Dương đã nhắm được miếng đất nào chưa?”

Anh cả Dương lập tức gật đầu: “Có, tổng cộng có ba chỗ. Nếu ba chỗ này không được thì thỉnh Văn đại sư kiếm giúp vị trí khác. Kể cả không phải đất của nhà chúng tôi thì anh em tôi cũng sẽ tìm biện pháp để mua lại. Thầy cứ thoải mái lựa, miễn sao ông cụ được mồ yên mả đẹp là được.”

Hiện tại chính sách đã sửa đổi, đất đai được phân xuống cho quần chúng nhân dân tự quản lý, thế nên việc thu mua đất không phải là vấn đề gì lớn. Chính quyền còn lắm quy định nọ kia, chứ người dân với nhau thì chả khó, ngầm thương lượng là xong ấy mà.

Ngẫm nghĩ một lát, Văn Trạch Tài nói: “Khảo sát ba nơi cũng không nhanh được. Chờ tôi về sắp xếp xong việc gia đình, sau đó sẽ quay lại đây. Hai anh thấy thế nào?”

Đương nhiên hai anh em nhà họ Dương đồng ý ngay. Dầu gì bọn họ cũng đợi lâu rồi, giờ có đợi thêm nữa cũng chả sao. Lại nói cái gì vội được chứ riêng việc mồ mả thì tuyệt đối không. Bởi lẽ âm trạch có yên thì người ở dương thế mới được bình an và hưng thịnh.

Rời khỏi Dương gia, Văn Trạch Tài rẽ qua Cung tiêu xã mua chút đồ rồi mới trở về nhà nghỉ. Ai ngờ đâu đang đi trên đường thì bất thình lình bị vỗ vai từ đằng sau.

Một cái vỗ rất nhẹ, như kiểu khẽ khều thì đúng hơn.

Văn Trạch Tài quay đầu liền trông thấy bà Tả, mẹ của thư ký Mã Trung Nguyện.

Sắc mặt bà hơi tái, nhưng khi thấy Văn Trạch Tài quay lại thì liền móm mém cười hiền: “Từ đằng xa trông thấy bóng dáng quen quen nên bà bèn đi lại đây, không ngờ đúng là cháu thật. Nghe Trung Nguyện bảo cháu đi học đại học ở Liêu…Liêu gì ấy nhỉ, ai dà, cháu xem, già cả lú lẫn hết cả rồi. Có cái tên cũng không nhớ được!”

Thấy bà đi một mình, xung quanh không hề có người thân, Văn Trạch Tài vội vàng dìu bà cụ: “Là Liêu Thành bà ạ. Cháu học đại học trên Liêu Thành. Mà bà đi đâu đấy, sao lại chỉ có một mình?”

Ở Liêu Thành vẫn chưa hạ tuyết, nhưng về tới quê thì tuyết đã phủ trắng đường. Đáng lý thời tiết này bà cụ không nên ra đường mới phải chứ nhỉ, đã thế còn không có ai bên cạnh, ngay cả gậy chống cũng không có. Lạ lùng thật!

Bà Tả ôm ngực ho khan vài cái, gương mặt tái mét cũng theo đó mà ửng đỏ đôi phần: “Bà tự đi một mình. Tại mấy nay bị cảm lạnh nên định đi ra ngoài chút cho nóng người, không muốn ở nhà lây bệnh cho tụi nhỏ.”

Văn Trạch Tài sờ tay bà kiểm tra. Trời đất ơi, gần như sắp đông cứng tới nơi rồi, không biết bà đã lang thang ở ngoài trời bao lâu rồi nữa!

Không được, trước mắt phải nhanh chóng tìm cho bà một chỗ ấm áp để nghỉ ngơi trước, rồi sau đó mới đưa về Mã gia.

“Bà ơi, vợ con cháu đang ở nhà nghỉ ngay đằng trước đây thôi. Bà có muốn gặp cô ấy và bọn trẻ không?”

Bà Tả há hốc miệng ngạc nhiên: “Nhóc con, cháu có vợ rồi à? Ôi thời gian nhanh thật, mới ngày nào còn mặc quần thủng đít chạy quanh làng mà nhoáng cái đã thành gia lập thất rồi!”

Văn Trạch Tài có chút cạn lời, anh mặc quần thủng đít bao giờ?

Nhưng mà hình như có gì đó không đúng thì phải, anh nghiêm túc nhìn bà Tả, gặng hỏi: “Vợ cháu họ Điền, bà không nhớ cô ấy à?”

Bà Tả ngây ngốc lắc đầu: “Thôn mình chỉ có mỗi cậu Điền Thiên Trụ, nhưng con gái nhà nó mới vừa vào độ tuổi trăng tròn mà, gì đã cưới sớm vậy?”

Điền Thiên Trụ chính là Điền đội trưởng, xem ra bà Tả có vấn đề thật rồi.

Sắc mặt Văn Trạch Tài thoắt cái trầm xuống, anh mau chóng dìu bà tới chỗ Điền Tú Phương và các con để bà uống hớp nước nóng nghỉ ngơi. Đợi tới khi tay chân bà ấm áp, sắc mặt hồng hào hơn đôi chút, anh mới dẫn bà về Mã gia. Nhưng tới nơi thì lại chẳng có ai ở nhà, đứng gọi mãi mà không thấy người nào ra mở cửa. Cũng may bà hàng xóm thân thiết nghe tiếng, vội chạy ào ra bắt lấy tay bà Tả, mừng rỡ nói: “Ôi may quá, bà về đây rồi. Ban nãy bà đi đâu đấy? Con trai, con dâu với cả cháu bà đều đang cuống lên đi tìm bà kia kìa.”

Bà Tả thoáng sửng sốt, sau đó à lên một tiếng bừng tỉnh đại ngộ: “Chết dở thật, cái đầu óc này thiệt tình…”

Bà nhớ ra rồi, vốn dĩ ban nãy định sang nhà hàng xóm chơi, nhưng vừa ra khỏi cổng thì quên khuấy mất, chỉ nhớ mình đang bị ho, vì không muốn lây bệnh cho các con các cháu nên tính ra công viên đi vài vòng cho vã mồ hôi để nhanh khỏi bệnh.

Đứng nói chuyện đôi câu mới biết không chỉ gia đình anh Mã mà cả con bà hàng xóm cũng đang ở ngoài hỗ trợ tìm người. Xác định đối phương là người tốt, Văn Trạch Tài yên tâm để bà Tả ở lại rồi chào tạm biệt ra về.

Khi anh về tới khách sạn vừa hay Điền Tú Phương cũng mới đi hứng một phích nước nóng. Cô lập tức đổ ra thau cho anh: “Anh mau ngâm chân vào đây cho tan khí lạnh.”

Ban đầu cô định rót vào bình thuỷ để tối bọn trẻ con có nước ấm uống nhưng giờ cần thì lấy ra dùng trước, lát nữa lại đi hứng tiếp cũng không sao.

Văn Trạch Tài cởi giày cởi vớ, thả chân vào thau nước. Cảm giác ấm áp lập tức bao bọc lấy gan bàn chân rồi lan truyền tới từng tế bào trên cơ thể. Cả người ấm sực lên, dễ chịu vô cùng.

Nhưng có một mẹo nhỏ đó là không nên pha ngay một chậu lớn vì như vậy nước rất nhanh nguội. Cứ từ từ châm thêm từng chút, từng chút nước nóng một, làm vậy sẽ luôn giữ được nhiệt độ mà lại không lãng phí nước.

Vừa hưởng thụ đãi ngộ chăm sóc của vợ yêu, Văn Trạch Tài vừa nói ra suy nghĩ trong lòng: “Nhìn tình hình sức khoẻ thì có vẻ bà Tả đã phát bệnh một thời gian ngắn rồi. Nhưng nếu trong nhà luôn có người canh chừng bà thì cũng không sợ xảy ra chuyện lớn.”

Điền Tú Phương đang lục túi tìm khăn lông khô cho chồng lau chân, nghe được lời này cô ngẩng phắt đầu dậy, giương mắt nhìn chồng lăm lăm.

Đợi mãi không thấy vợ nói gì, Văn Trạch Tài khó hiểu: “Sao em lại nhìn anh như vậy?”

Điền Tú Phương do dự nói: “Em nhớ lúc anh đoán mệnh cho bà Tả anh bảo bà ấy được hưởng phúc cuối đời mà…”

“Ừ, đúng là bà Tả có hậu phúc…”, Văn Trạch Tài hơi ngớ người, nhưng rồi hiểu ra ý vợ, anh khẽ bật cười giải thích: “Đây là một loại bệnh, có tên khoa học là Alzheimer hay hội chứng suy giảm trí nhớ. Người mắc bệnh này sẽ gặp phải các triệu chứng như sa sút trí tuệ, nhầm lẫn thời gian, địa điểm hoặc thậm chí còn quên luôn việc mình vừa mới làm ngơi tay. Nói chung đây là bệnh lý, kể cả con cái có chăm sóc kỹ càng đến mấy thì cũng không thắng được bệnh tật. Hơn nữa em cảm thấy thư ký Mã là loại người bất hiếu hay sao?”

Nghe chồng phân tích thấu tình đạt lý, Điền Tú Phương mới buông lỏng tâm tình, gật đầu cười cười.

Ngâm chân xong, Văn Trạch Tài theo thói quen lấy sách ra đọc trước khi đi ngủ. Nhưng ngay lúc chuẩn bị tắt đèn thì có tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Văn Trạch Tài ra hiệu cho vợ ngồi im, để anh ra xem ai.

Thì ra người tới là Mã Trung Nguyện.

Vì trời đã tối, Mã Trung Nguyện không có ý định bước vào, đôi mắt cũng không hướng vào bên trong mà chỉ lịch sự đứng ngoài cửa, vui vẻ cười nói: “Thôi anh không vào đâu, có chút quà gửi cho hai đứa nhỏ, chú cầm lấy giúp anh. Đây là quà cuối năm, bác Mã tặng bọn trẻ, chú không được từ chối đâu đấy.”

Miệng nói, tay anh ấy đã treo luôn túi quà lên tay Văn Trạch Tài.

Trước tình thế này, Văn Trạch Tài quả thực không kiếm ra lý do để từ chối, vậy nên liền thoải mái cười nói: “Thế em không khách khí nữa. Em thay mặt hai đứa nhỏ cảm ơn bác Mã. À, tình hình bà thế nào rồi anh, có khá hơn không?”

Nhắc tới mẹ, nụ cười trên môi Mã Trung Nguyện càng sâu hơn: “Khá, khá hơn nhiều rồi. Ban nãy lúc anh tới đây bà cũng vừa ăn xong, chuẩn bị đi ngủ. Người anh em, cảm ơn chú nhiều nhé.”

Nói đoạn, Mã Trung Nguyện cảm kích, bắt lấy bả vai Văn Trạch Tài hơi siết nhẹ.

“Anh em với nhau, anh nói gì khách sáo thế”, Văn Trạch Tài vươn tay đánh một quyền tỏ ý không bằng lòng.

Mã Trung Nguyện phá lên cười rồi khéo léo hỏi sang chủ đề khác. Hai anh em chỉ kịp trò chuyện dăm ba câu, sau đó Mã Trung Nguyện cáo từ ra về để nhà Văn Trạch Tài còn nghỉ ngơi.

Trước mắt hơi vội, đợi mấy hôm nữa thư thả thời gian nhất định sẽ gặp nhau hàn huyên một bữa ra trò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận