Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 214: Địa lao
Thương Phong càng nói câu chữ càng đãi, thanh âm càng trở nên biếng nhác, giọng điệu cũng quái gở lạ thường.
“Nói chuyện đàng hoàng!” Văn Trạch Tài gằn giọng quát kèm theo đó là tiếng đập bàn sắc lạnh, lôi hai ông chú cùng Trương đại sự bừng tình khỏi cơn mê.
Lần đầu tiên thuật mê hoặc của mình bị người khác bắt bài, Thương Phong vừa bất ngờ vừa hứng thú bừng bừng nhìn về phía Văn Trạch Tài: “Lợi hại nha, không ngờ anh còn lợi hại hơn cả sư tổ của tôi nữa! Nhất định anh có thể giúp tôi lấy được món đồ kia!”
Thiếu chút nữa rơi vào bẫy của thằng oắt con, Chương Toàn mặt đen như đít nồi, hùng hổ lao tới tóm chặt lấy bả vai Thương Phong: “Mày dám hạ thuật chúng tao. Bộ chúng tao điên hay sao mà đi tin lời mày!”
“Chứ còn gì nữa!” Trương đại sư gật lấy gật để đồng tình: “Nhỡ đâu cậu cấu kết với hai nhà Chu - Trần, dùng chiêu “Thuận thủ khiên dương”, lừa bọn tôi tiến vào địa lao rồi ùa ra vây bắt thì sao?”
“Thuận tay bắt dê?” Thương Phong cười nhạo nhìn Văn Trạch Tài: “Ha ha, tôi không cảm thấy ông anh sẽ là con dê con ngoan hiền đâu nhỉ?”
- Giải thích câu "Thuận thủ khiên dương", nghĩa là thuận tay bắt dê, phải tranh thủ nắm lấy cơ hội nằm trong tầm tay.
Thời Tam Quốc Lưu Chương là thứ sử Ích Châu nhưng lại có tính tình nhu nhược. Gia Cát Lượng bèn khuyên Lưu Bị tận dụng mối quan hệ họ hàng xa để làm quen với Lưu Chương để rồi từ đó "thuận tay bắt dê” lừa chiếm lấy Ích Châu làm chỗ dựa.
Hết giải thích.
Văn Trạch Tài chẳng thừa hơi tán dóc, anh nghiêm túc hỏi vào việc chính: “Chuyện huyện phó Trần tìm người chết thay là như thế nào?”
“Thì cũng là tăng vận khí thôi!” Thương Phong nhún vai thờ ơ đáp: “Nếu không phải sư tổ tôi cần một lượng lớn thuốc để dưỡng thương thì tôi cũng chẳng hơi đâu mà tìm người thế mạng cho ông ta!”
Chú Chung cười lạnh: “Hừ, trong mắt người đời, hắn nào khác gì một kẻ đã chết, còn bày đặt tăng vận với chả tăng khí làm cái quái gì!”
Thương Phong lắc đầu phản đối: “Các người không hiểu đâu, mà thôi cũng chả cần hiểu làm gì. Thế nào, điều kiện của tôi các người có thể đáp ứng hay không?”
“Có thể!” Văn Trạch Tài quả quyết chắc nịch.
Trước ánh mắt ngơ ngác và lo lắng của tất cả mọi người, anh bổ sung thêm: “Nhưng tôi cũng có một điều kiện.”
Anh muốn hạ Mệnh thuật lên người Thương Phong. Chỉ cần hắn nảy sinh tà ý sẽ tức khắc gặp phản vệ. Phần đời còn lại coi như bỏ, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Lạ lùng thay, Thương Phong không những không cự tuyệt mà còn hào hứng cò kè mặc cả với Văn Trạch Tài: “Ông anh muốn hạ bao nhiêu tuỳ thích, nhưng tiền đề là phải dạy lại thuật pháp đó cho tôi.”
Nhìn gương mặt cậu trai trẻ đỏ bừng vì thích thú, khoé miệng Văn Trạch Tài khẽ giật giật, thằng nhãi này cứ biến thái sao sao ấy nhỉ!
Song cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý.
Thì ra thứ Thương Phong muốn là một cục đá màu đen. Theo thông tin từ Thương Phong, cục đá đen đó đã nằm dưới đại lao Trần gia từ rất lâu rồi. Và cậu ta cực kỳ tò mò muốn biết nó là cái gì nhưng lại không thích tự mình chui xuống cái nơi tối tăm bẩn thỉu đó cho nên mới tìm người đi lấy thay.
Với cái lý do oái oăm này, Văn Trạch Tài thật sự cạn lời. Nhưng chợt nhớ tới thân thế tương đồng của Thương Phong và Viên Vệ Quốc, Văn Trạch Tài cũng có thể lý giải phần nào.
Lần này, Văn Trạch Tài quyết định hành động một mình, kể cả Trương đại sư cũng không được đi theo. Bởi lẽ, đây là chuyện hết sức nguy hiểm, hơn nữa nó vốn dĩ chẳng hề liên quan tới anh ấy, vì vậy không nên tham gia thì hơn. Lỡ sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi.
Vị trí lối vào địa lao nằm ở dưới giường Trần Tiểu Lan.
Văn Trạch Tài một thân đen tuyền, bịt khăn che mặt, âm thầm không một tiếng động đi tới mép giường.
Anh khẽ xoay cổ tay, nhanh như cắt đập vào gáy Trần Tiểu Lan. Cô ta vô thức hự một tiếng rồi lịm đi.
Văn Trạch Tài thành công xâm nhập địa lao. Một lối cầu thang nhỏ hẹp dẫn xuống tầng hầm. Nơi này cực kỳ rộng lớn, diện tích của nó ngang bằng với toà trạch viện Trần gia trên mặt đất.
Nguyên mật thất được xây dựng hoàn toàn bằng đá, bên trong ngăn thành nhiều phòng nhỏ, trước mỗi phòng là một cánh cửa đá nặng nề và đảm bảo ở đó có cơ quan mật, không cẩn thận đụng trúng là thể nào cũng phát ra tiếng động.
Chỗ này quá kín, tầm nhìn lại bị cản trở cho nên không thể biết phòng nào có lính canh, phòng nào không. Vậy nên tuyệt đối không được đụng chạm lung tung, nhỡ chẳng may bị phát hiện là hỏng bét.
Cũng may trên vách đá dọc hai bên hành lang đều có treo đèn dầu. Tuy chỉ là chút ánh sáng yếu ớt, leo lét nhưng vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ.
Văn Trạch Tài không dám khinh suất, anh mở la bàn xác định phương hướng rồi đi theo chỉ dẫn.
Đi một lúc, Văn Trạch Tài nghe có tiếng nói chuyện ồn ào. Anh dừng chân ngay ngã rẽ, cất la bàn vào túi rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận ló một con mắt ra quan sát.
Cách đó mấy chục mét là một khu nhà đá khác, cửa của nó bề thế, chắc chắn hơn chỗ anh vừa đi qua rất nhiều. Bên ngoài dựng một chiếc ghế gỗ, có một người đàn ông to cao vạm vỡ ngồi đó, dưới chân hắn để một bầu rượu, xung quanh vứt rải rác vỏ đậu phộng.
Ngửa cổ nốc một ngụm rượu, hắn ta bực bội đứng dậy, vỗ rầm rầm vào cánh cửa đá, gân cổ quát lớn: “Im đi, ồn ào quá! Mẹ kiếp, ngày nào cũng làm loạn lên, báo hại ông đây uống rượu cũng không yên. Im hết đi, ngày mai là được thả rồi!”
“Nói chuyện đàng hoàng!” Văn Trạch Tài gằn giọng quát kèm theo đó là tiếng đập bàn sắc lạnh, lôi hai ông chú cùng Trương đại sự bừng tình khỏi cơn mê.
Lần đầu tiên thuật mê hoặc của mình bị người khác bắt bài, Thương Phong vừa bất ngờ vừa hứng thú bừng bừng nhìn về phía Văn Trạch Tài: “Lợi hại nha, không ngờ anh còn lợi hại hơn cả sư tổ của tôi nữa! Nhất định anh có thể giúp tôi lấy được món đồ kia!”
Thiếu chút nữa rơi vào bẫy của thằng oắt con, Chương Toàn mặt đen như đít nồi, hùng hổ lao tới tóm chặt lấy bả vai Thương Phong: “Mày dám hạ thuật chúng tao. Bộ chúng tao điên hay sao mà đi tin lời mày!”
“Chứ còn gì nữa!” Trương đại sư gật lấy gật để đồng tình: “Nhỡ đâu cậu cấu kết với hai nhà Chu - Trần, dùng chiêu “Thuận thủ khiên dương”, lừa bọn tôi tiến vào địa lao rồi ùa ra vây bắt thì sao?”
“Thuận tay bắt dê?” Thương Phong cười nhạo nhìn Văn Trạch Tài: “Ha ha, tôi không cảm thấy ông anh sẽ là con dê con ngoan hiền đâu nhỉ?”
- Giải thích câu "Thuận thủ khiên dương", nghĩa là thuận tay bắt dê, phải tranh thủ nắm lấy cơ hội nằm trong tầm tay.
Thời Tam Quốc Lưu Chương là thứ sử Ích Châu nhưng lại có tính tình nhu nhược. Gia Cát Lượng bèn khuyên Lưu Bị tận dụng mối quan hệ họ hàng xa để làm quen với Lưu Chương để rồi từ đó "thuận tay bắt dê” lừa chiếm lấy Ích Châu làm chỗ dựa.
Hết giải thích.
Văn Trạch Tài chẳng thừa hơi tán dóc, anh nghiêm túc hỏi vào việc chính: “Chuyện huyện phó Trần tìm người chết thay là như thế nào?”
“Thì cũng là tăng vận khí thôi!” Thương Phong nhún vai thờ ơ đáp: “Nếu không phải sư tổ tôi cần một lượng lớn thuốc để dưỡng thương thì tôi cũng chẳng hơi đâu mà tìm người thế mạng cho ông ta!”
Chú Chung cười lạnh: “Hừ, trong mắt người đời, hắn nào khác gì một kẻ đã chết, còn bày đặt tăng vận với chả tăng khí làm cái quái gì!”
Thương Phong lắc đầu phản đối: “Các người không hiểu đâu, mà thôi cũng chả cần hiểu làm gì. Thế nào, điều kiện của tôi các người có thể đáp ứng hay không?”
“Có thể!” Văn Trạch Tài quả quyết chắc nịch.
Trước ánh mắt ngơ ngác và lo lắng của tất cả mọi người, anh bổ sung thêm: “Nhưng tôi cũng có một điều kiện.”
Anh muốn hạ Mệnh thuật lên người Thương Phong. Chỉ cần hắn nảy sinh tà ý sẽ tức khắc gặp phản vệ. Phần đời còn lại coi như bỏ, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Lạ lùng thay, Thương Phong không những không cự tuyệt mà còn hào hứng cò kè mặc cả với Văn Trạch Tài: “Ông anh muốn hạ bao nhiêu tuỳ thích, nhưng tiền đề là phải dạy lại thuật pháp đó cho tôi.”
Nhìn gương mặt cậu trai trẻ đỏ bừng vì thích thú, khoé miệng Văn Trạch Tài khẽ giật giật, thằng nhãi này cứ biến thái sao sao ấy nhỉ!
Song cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý.
Thì ra thứ Thương Phong muốn là một cục đá màu đen. Theo thông tin từ Thương Phong, cục đá đen đó đã nằm dưới đại lao Trần gia từ rất lâu rồi. Và cậu ta cực kỳ tò mò muốn biết nó là cái gì nhưng lại không thích tự mình chui xuống cái nơi tối tăm bẩn thỉu đó cho nên mới tìm người đi lấy thay.
Với cái lý do oái oăm này, Văn Trạch Tài thật sự cạn lời. Nhưng chợt nhớ tới thân thế tương đồng của Thương Phong và Viên Vệ Quốc, Văn Trạch Tài cũng có thể lý giải phần nào.
Lần này, Văn Trạch Tài quyết định hành động một mình, kể cả Trương đại sư cũng không được đi theo. Bởi lẽ, đây là chuyện hết sức nguy hiểm, hơn nữa nó vốn dĩ chẳng hề liên quan tới anh ấy, vì vậy không nên tham gia thì hơn. Lỡ sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi.
Vị trí lối vào địa lao nằm ở dưới giường Trần Tiểu Lan.
Văn Trạch Tài một thân đen tuyền, bịt khăn che mặt, âm thầm không một tiếng động đi tới mép giường.
Anh khẽ xoay cổ tay, nhanh như cắt đập vào gáy Trần Tiểu Lan. Cô ta vô thức hự một tiếng rồi lịm đi.
Văn Trạch Tài thành công xâm nhập địa lao. Một lối cầu thang nhỏ hẹp dẫn xuống tầng hầm. Nơi này cực kỳ rộng lớn, diện tích của nó ngang bằng với toà trạch viện Trần gia trên mặt đất.
Nguyên mật thất được xây dựng hoàn toàn bằng đá, bên trong ngăn thành nhiều phòng nhỏ, trước mỗi phòng là một cánh cửa đá nặng nề và đảm bảo ở đó có cơ quan mật, không cẩn thận đụng trúng là thể nào cũng phát ra tiếng động.
Chỗ này quá kín, tầm nhìn lại bị cản trở cho nên không thể biết phòng nào có lính canh, phòng nào không. Vậy nên tuyệt đối không được đụng chạm lung tung, nhỡ chẳng may bị phát hiện là hỏng bét.
Cũng may trên vách đá dọc hai bên hành lang đều có treo đèn dầu. Tuy chỉ là chút ánh sáng yếu ớt, leo lét nhưng vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ.
Văn Trạch Tài không dám khinh suất, anh mở la bàn xác định phương hướng rồi đi theo chỉ dẫn.
Đi một lúc, Văn Trạch Tài nghe có tiếng nói chuyện ồn ào. Anh dừng chân ngay ngã rẽ, cất la bàn vào túi rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận ló một con mắt ra quan sát.
Cách đó mấy chục mét là một khu nhà đá khác, cửa của nó bề thế, chắc chắn hơn chỗ anh vừa đi qua rất nhiều. Bên ngoài dựng một chiếc ghế gỗ, có một người đàn ông to cao vạm vỡ ngồi đó, dưới chân hắn để một bầu rượu, xung quanh vứt rải rác vỏ đậu phộng.
Ngửa cổ nốc một ngụm rượu, hắn ta bực bội đứng dậy, vỗ rầm rầm vào cánh cửa đá, gân cổ quát lớn: “Im đi, ồn ào quá! Mẹ kiếp, ngày nào cũng làm loạn lên, báo hại ông đây uống rượu cũng không yên. Im hết đi, ngày mai là được thả rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận