Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 167: Ám ảnh
Nhanh chóng gói ghém ký ức cất gọn vào một góc, Văn Trạch Tài đứng dậy nói: “Mọi người ở lại, để anh qua đó xem thế nào.”
Đông người lũ lượt kéo sang cũng chẳng giúp được gì mà càng khiến chị ấy ngượng ngùng thêm.
Lúc này chị Kiều đang núp ở góc sàn nước phía sau tiệm trang phục, cũng chính là căn bếp dã chiến dùng để nấu tạm vài món đơn giản cho bữa trưa bận rộn.
Chị ngồi bó gối không nhúc nhích, đôi mắt mênh mang nỗi buồn, thẫn thờ thả trôi vào khoảng không vô định.
Không gian tĩnh mịch bỗng vang lên tiếng mở chốt cửa khe khẽ, chị Kiều sợ hãi ôm chặt lấy đầu, vừa giật lùi về phía sau vừa hoảng loạn cầu xin: “Đừng mà, đừng đánh tôi, tôi sai rồi, xin đừng đánh tôi…”
Những tiếng van nài vụn vỡ, yếu đuối và vô vọng. Chị không dám lớn tiếng cầu hỗ trợ, càng chẳng dám nghĩ tới việc phản kháng.
Cám cảnh cho số phận người phụ nữ tội nghiệp, hai vợ chồng Văn Trạch Tài ái ngại đưa mắt nhìn nhau rồi anh ngồi xổm xuống, chủ động cất tiếng: “Là tôi, Văn Trạch Tài, chị đừng sợ!”
Xác định không phải giọng nói của tay chồng vũ phu, chị Kều chậm rãi nâng đầu dậy.
Chị cố gắng nở nụ cười méo xệch, khẩn thiết van cầu: “Xin cô chú cho chị trốn một lát thôi, chỉ một lát thôi. Nếu chị về bây giờ chắc ông ấy đánh chị chết mất.”
Bộ dáng thảm hại của chị Kiều khiến Điền Tú Phương phảng phất bị lôi tuột về tháng ngày đen tối xưa cũ. Mặc dù biết rất rõ Văn Trạch Tài hiện tại không phải là người đó, song cô cũng không sao ngăn được dòng lệ bi thương, cho chị Kiều và cũng là cho quá khứ của chính mình.
Nhận thấy tinh thần bà xã không được ổn định, Văn Trạch Tài vội đứng dậy, kéo cô vào lòng, dịu dàng an ủi: “Chuyện qua rồi, đừng nghĩ tới nữa, anh đảm bảo sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với em và các con.”
Điền Tú Phương yếu mềm nép vào ngực chồng: “Em biết, chỉ là em…”
Tức cảnh sinh tình mà thôi!
Văn Trạch Tài vỗ vai trấn an vợ rồi lại một lần nữa ngồi xổm xuống, tiếp tục hỏi chuyện chị Kiều: “Vấn đề này đã tái diễn đi tái diễn lại rất nhiều lần chứng tỏ đây là bản chất con người, không thể thay đổi được. Vậy nên tôi chỉ hỏi chị một câu thôi, chị có định ly hôn không?”
“Ly…ly hôn?” Chị Kiều ngỡ ngàng trợn trừng mắt rồi tức khắc lắc đầu quầy quậy: “Không không…tôi không dám đâu…ông ấy sẽ đánh chết tôi mất…”
Điền Tú Phương cũng thật lòng khuyên can: “Chị Kiều, kể cả chị không ly hôn thì cũng sống không bằng chết. Chị nghĩ lại đi, chị bị mất hai đứa nhỏ là vì đâu?”
Nhớ đến hai đứa con còn chưa kịp thành hình đã bị cha ruột đánh sảy mất, chị Kiều đau như xé nát tâm can: “Kể cả chị muốn ly hôn thì cha mẹ chị cũng không cho phép. Dưới chị còn một đứa em chưa gả chồng, nếu chị ly hôn rồi thì nó phải làm sao. Thiên hạ sẽ phỉ nhổ, sẽ chê cười…Không, chị không muốn liên luỵ tới em gái…”
Nói tới đây, chị Kiều dứt khoát đứng dậy, tay run run gạt lệ: “Cảm ơn cô chú, làm phiền cô chú rồi, để chị tìm chỗ khác vậy.”
Chị Kiều tìm cớ rời đi, cái chính là vì không muốn nghe gì thêm nữa.
Điền Tú Phương toan đuổi theo nhưng bị Văn Trạch Tài giữ lại: “Thôi em, bỏ đi, mình càng nói nhiều, chị ấy càng không thoải mái.”
Ở đời có những người kỳ lạ lắm. Mặc dù biết là ngõ cụt nhưng vẫn cố sống cố chết đâm đầu vào, bỏ ngoài tai hết thảy những lời khuyên giải, can ngăn.
Người ta hay bảo ban ngày nghĩ gì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó và Điền Tú Phương cũng vậy. Đêm nay, cô mơ thấy mình đang ở căn nhà cũ, Hiểu Hiểu mới được mấy tháng tuổi còn chưa dứt sữa nhưng cô lại chẳng có giọt sữa nào thế nên đành phải nấu nước cháo loãng để bón cho con. Tuy nhiên chén cháo chưa kịp nguội thì đã bị “Văn Trạch Tài” say rượu đạp đổ mất.
Nhưng như thế vẫn chưa là gì, hắn bất thình lình nắm đầu, kéo tuột cô từ trên giường ngã dúi dụi xuống đất rồi sau đó hắn lao tới điên cuồng đấm đá túi bụi, đi kèm với đó là những lời chửi mắng vô cùng nặng nề và thậm tệ. Đến khi thấy cô sắp kiệt sức, hắn mới tạm thời buông tha tuy nhiên mục tiêu lại chuyển dời sang bé con Hiểu Hiểu đang khóc tím ngắt trên giường vì bị giật mình hoảng sợ.
“Không !”
Điền Tú Phương hét lên thất thanh, cô ra sức quẫy đạp muốn vùng lên cứu con…
“Đừng mà, đừng động vào con bé…”
“Tú Phương !”
Văn Trạch Tài bóp chặt cằm vợ, nhét một ngón tay chặn ngang miệng phòng tránh trường hợp cô mất khống chế mà cắn trúng lưỡi.
Quả nhiên cô phập mạnh vào ngón tay anh. Mùi máu tươi tanh nồng kéo Điền Tú Phương trở về hiện thực. Cả người cô toát đầy mô hôi lạnh, chưa kịp định thần sau cơn ác mộng ám ảnh thì lại nhìn thấy vết thương trên tay chồng do chính mình gây ra. Cảm xúc bùng phát, cô bưng mặt oà khóc nức nở: “Em xin lỗi, em xin lỗi…”
Văn Trạch Tài xót xa ôm ghì vợ: “Không sao, không sao, anh mới là người phải xin lỗi em. Đừng khóc nữa, mọi chuyện đã qua hết rồi, Văn Trạch Tài trước đây sẽ không trở lại nữa đâu, sẽ không ai có thể làm hại em và con được nữa, em yên tâm, đựng sợ nhé, có anh đây rồi!”
Điền Tú Phương không biết nói gì, cứ thế vùi mặt vào ngực chồng khóc nấc lên để giải toả nỗi lòng. Mất một lúc lâu sau, cô mới có thể ổn định cảm xúc.
Cô khẽ vuốt ve chỗ vết thương vẫn còn đang rỉ máu, nghẹn ngào hỏi: “Em cắn anh đau lắm phải không?”
Giọng cô khản đặc, nói không ra hơi nhưng Văn Trạch Tài vẫn nghe được sự áy náy xen lẫn quan tâm. Anh siết chặt vòng tay, thấp giọng cười: “Trầy xước ngoài da thôi, nhằm nho gì, chồng em đâu có yếu đuối vậy. Nào cục cưng, kể cho anh nghe xem trong mơ anh đã làm gì em?”
Không nhắc tới thì thôi, đột nhiên hỏi tới nước mắt Điền Tú Phương lại chảy vòng quanh: “Anh đánh em, còn định đánh cả Hiểu Hiểu nữa… Con bé mới ba tháng tuổi, còi dí dị như con mèo hen vậy mà anh nỡ lòng nào…”
Văn Trạch Tài lập tức dỗ dành: “Đừng khóc, giờ em cứ nghĩ thế này này, ngay lúc anh sắp sửa đụng vào con thì bầu trời đêm đột ngột xuất hiện một tia sét giáng thẳng xuống đầu anh. Sau đó anh lập tức lăn ra bất tỉnh nhân sự. Rồi khi tỉnh lại liền biến thành một người khác, giỏi giang tốt bụng, hết lòng chiều vợ thương con.”
Gặp ác mộng, cách tốt nhất không nên trốn tránh mà hãy đổi chiều suy nghĩ sang một hướng khác, tích cực và nhẹ nhàng hơn, có như vậy mới không bị ám ảnh tiếp tục mơ thấy nữa.
Quả nhiên Điền Tú Phương nín khóc, nằm bò trên ngực chồng cười khúc kha khúc khích: “Anh đang kể chuyện cố tích đấy à, làm gì có tia sét nào siêu phàm tới vậy!”
“Đương nhiên là có rồi”, Văn Trạch Tài cúi đầu, dịu dàng tặng vợ một nụ hôn ngọt lịm rồi từ tốn kể: “Năm ấy Triệu Thành đại tướng quân vì báo thù cho tri kỷ mà ra tay thảm sát hàng trăm người. Xác chất đầy đồng, máu chảy thành sông nhưng ông ta chẳng ghê tay cũng chẳng màng hậu hoạ, mặc kệ luôn cả vợ con đang phải oằn mình gánh chịu búa rìu dư luận. Bàn dân thiên hạ phỉ nhổ, họ hàng thân thích xa lánh, khinh khi, đến cả ông trời cũng phải phẫn nộ vì tội nghiệt ông ấy gây ra quá lớn. Cuối cùng, Ngọc Hoàng Thượng Đế liền phái Thiên Lôi đi trừng trị, đánh cho Triệu Thành từ một đại tướng quân tàn bạo, khát mau thoắt cái trở thành kẻ đần độn, vô tri.”
Hết chuyện này lại nối tiếp sang chuyện khác, có kẻ bị thương nhưng cũng có kẻ bị sét đánh chết ngay tại chỗ. Tuy tất cả chỉ là dã sử nhưng Văn Trạch Tài kể rất say sưa và Điền Tú Phương lắng nghe cực kỳ chăm chú. Ban đầu cô cũng nghiêm túc lắm nhưng cơn buồn ngủ chẳng biết từ đâu kéo tới và rồi cô ghé vào ngực chồng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nghe từng nhịp thở đều đặn khe khẽ, đoán chắc vợ đã ngủ say, Văn Trạch Tài mới dừng câu chuyện. Anh nhẹ nhàng đặt vợ xuống gối, sau đó nằm xuống bên cạnh, vòng tay bảo vệ rồi cùng nhau tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng Trần Vân Hồng ngáp ngắn ngáp dài dìu nhau ra giếng nước làm vệ sinh cá nhân thì trông thấy Điền Tú Phương đang rửa mặt cho Thiên Nam. Ngay khi Trần Vân Hồng tính tiến đến chào hỏi thì Điền Tú Phương bất ngờ đứng dậy, để lộ đôi mắt hơi sưng đỏ.
Triệu Đại Phi sợ nhảy dựng, vội vàng quay sang liếc vợ. Trần Vân Hồng hiểu ý liền kéo sư mẫu vào nhà tâm sự. Còn Đại Phi cũng tức tốc phi thẳng xuống bếp hỏi chuyện sư phụ.
Bị thằng đệ đứng sau lưng chiếu tướng từ nãy tới giờ, Văn Trạch Tài buồn cười, trực tiếp hỏi thẳng: “Muốn gì nói đi!”
Triệu Đại Phi gãi đầu lúng túng: “Sư phụ cãi nhau với sư mẫu à?”
Văn Trạch Tài ngẩn mặt: “Đâu có đâu, sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
Triệu Đại Phi bĩu môi: “Sư phụ còn chối, con thấy mắt sư mẫu sưng húp cả lên kia kìa.”
Văn Trạch Tài phì cười: “À, đêm qua gặp ác mộng, cô ấy bị dọa sợ.”
“Mộng gì mà kinh khủng dữ vậy?” Triệu Đại Phi ráo riết truy hỏi, tỏ rõ thái độ có chết cũng không tin.
Văn Trạch Tài bất đắc dĩ buông đũa nấu xuống, nghiêm chỉnh giải thích: “Thật sự không hề cãi cọ một câu nào mà là cô ấy mơ thấy ta nhậu nhẹt say xỉn rồi về đánh hai mẹ con cô ấy. Đã hiểu chưa?”
Triệu Đại Phi bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ ra vậy! Mà cũng tại trước đây thầy xuống tay tàn nhẫn quá cho nên sư mẫu bị ám ảnh tâm lý, khóc cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Văn Trạch Tài nhất thời câm nín.
Ăn xong bữa sáng, cả nhà lại rồng rắn kéo nhau ra mở tiệm. Lạ lùng thay, quán màn thầu cách đó mấy căn hôm nay đột nhiên đông đúc lạ thường. Mấy bà thím vừa ăn điểm tâm vừa tranh thủ buôn dưa lê…
“Đêm qua tôi nghe thấy tiếng ông chủ Kiều quát to lắm, bà nghe thấy không?”
“Có có, hình như lại đánh vợ thì phải…”
Điền Tú Phương và Văn Trạch Tài cau chặt mày, Ài dà, lại nữa rồi!
Đông người lũ lượt kéo sang cũng chẳng giúp được gì mà càng khiến chị ấy ngượng ngùng thêm.
Lúc này chị Kiều đang núp ở góc sàn nước phía sau tiệm trang phục, cũng chính là căn bếp dã chiến dùng để nấu tạm vài món đơn giản cho bữa trưa bận rộn.
Chị ngồi bó gối không nhúc nhích, đôi mắt mênh mang nỗi buồn, thẫn thờ thả trôi vào khoảng không vô định.
Không gian tĩnh mịch bỗng vang lên tiếng mở chốt cửa khe khẽ, chị Kiều sợ hãi ôm chặt lấy đầu, vừa giật lùi về phía sau vừa hoảng loạn cầu xin: “Đừng mà, đừng đánh tôi, tôi sai rồi, xin đừng đánh tôi…”
Những tiếng van nài vụn vỡ, yếu đuối và vô vọng. Chị không dám lớn tiếng cầu hỗ trợ, càng chẳng dám nghĩ tới việc phản kháng.
Cám cảnh cho số phận người phụ nữ tội nghiệp, hai vợ chồng Văn Trạch Tài ái ngại đưa mắt nhìn nhau rồi anh ngồi xổm xuống, chủ động cất tiếng: “Là tôi, Văn Trạch Tài, chị đừng sợ!”
Xác định không phải giọng nói của tay chồng vũ phu, chị Kều chậm rãi nâng đầu dậy.
Chị cố gắng nở nụ cười méo xệch, khẩn thiết van cầu: “Xin cô chú cho chị trốn một lát thôi, chỉ một lát thôi. Nếu chị về bây giờ chắc ông ấy đánh chị chết mất.”
Bộ dáng thảm hại của chị Kiều khiến Điền Tú Phương phảng phất bị lôi tuột về tháng ngày đen tối xưa cũ. Mặc dù biết rất rõ Văn Trạch Tài hiện tại không phải là người đó, song cô cũng không sao ngăn được dòng lệ bi thương, cho chị Kiều và cũng là cho quá khứ của chính mình.
Nhận thấy tinh thần bà xã không được ổn định, Văn Trạch Tài vội đứng dậy, kéo cô vào lòng, dịu dàng an ủi: “Chuyện qua rồi, đừng nghĩ tới nữa, anh đảm bảo sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với em và các con.”
Điền Tú Phương yếu mềm nép vào ngực chồng: “Em biết, chỉ là em…”
Tức cảnh sinh tình mà thôi!
Văn Trạch Tài vỗ vai trấn an vợ rồi lại một lần nữa ngồi xổm xuống, tiếp tục hỏi chuyện chị Kiều: “Vấn đề này đã tái diễn đi tái diễn lại rất nhiều lần chứng tỏ đây là bản chất con người, không thể thay đổi được. Vậy nên tôi chỉ hỏi chị một câu thôi, chị có định ly hôn không?”
“Ly…ly hôn?” Chị Kiều ngỡ ngàng trợn trừng mắt rồi tức khắc lắc đầu quầy quậy: “Không không…tôi không dám đâu…ông ấy sẽ đánh chết tôi mất…”
Điền Tú Phương cũng thật lòng khuyên can: “Chị Kiều, kể cả chị không ly hôn thì cũng sống không bằng chết. Chị nghĩ lại đi, chị bị mất hai đứa nhỏ là vì đâu?”
Nhớ đến hai đứa con còn chưa kịp thành hình đã bị cha ruột đánh sảy mất, chị Kiều đau như xé nát tâm can: “Kể cả chị muốn ly hôn thì cha mẹ chị cũng không cho phép. Dưới chị còn một đứa em chưa gả chồng, nếu chị ly hôn rồi thì nó phải làm sao. Thiên hạ sẽ phỉ nhổ, sẽ chê cười…Không, chị không muốn liên luỵ tới em gái…”
Nói tới đây, chị Kiều dứt khoát đứng dậy, tay run run gạt lệ: “Cảm ơn cô chú, làm phiền cô chú rồi, để chị tìm chỗ khác vậy.”
Chị Kiều tìm cớ rời đi, cái chính là vì không muốn nghe gì thêm nữa.
Điền Tú Phương toan đuổi theo nhưng bị Văn Trạch Tài giữ lại: “Thôi em, bỏ đi, mình càng nói nhiều, chị ấy càng không thoải mái.”
Ở đời có những người kỳ lạ lắm. Mặc dù biết là ngõ cụt nhưng vẫn cố sống cố chết đâm đầu vào, bỏ ngoài tai hết thảy những lời khuyên giải, can ngăn.
Người ta hay bảo ban ngày nghĩ gì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó và Điền Tú Phương cũng vậy. Đêm nay, cô mơ thấy mình đang ở căn nhà cũ, Hiểu Hiểu mới được mấy tháng tuổi còn chưa dứt sữa nhưng cô lại chẳng có giọt sữa nào thế nên đành phải nấu nước cháo loãng để bón cho con. Tuy nhiên chén cháo chưa kịp nguội thì đã bị “Văn Trạch Tài” say rượu đạp đổ mất.
Nhưng như thế vẫn chưa là gì, hắn bất thình lình nắm đầu, kéo tuột cô từ trên giường ngã dúi dụi xuống đất rồi sau đó hắn lao tới điên cuồng đấm đá túi bụi, đi kèm với đó là những lời chửi mắng vô cùng nặng nề và thậm tệ. Đến khi thấy cô sắp kiệt sức, hắn mới tạm thời buông tha tuy nhiên mục tiêu lại chuyển dời sang bé con Hiểu Hiểu đang khóc tím ngắt trên giường vì bị giật mình hoảng sợ.
“Không !”
Điền Tú Phương hét lên thất thanh, cô ra sức quẫy đạp muốn vùng lên cứu con…
“Đừng mà, đừng động vào con bé…”
“Tú Phương !”
Văn Trạch Tài bóp chặt cằm vợ, nhét một ngón tay chặn ngang miệng phòng tránh trường hợp cô mất khống chế mà cắn trúng lưỡi.
Quả nhiên cô phập mạnh vào ngón tay anh. Mùi máu tươi tanh nồng kéo Điền Tú Phương trở về hiện thực. Cả người cô toát đầy mô hôi lạnh, chưa kịp định thần sau cơn ác mộng ám ảnh thì lại nhìn thấy vết thương trên tay chồng do chính mình gây ra. Cảm xúc bùng phát, cô bưng mặt oà khóc nức nở: “Em xin lỗi, em xin lỗi…”
Văn Trạch Tài xót xa ôm ghì vợ: “Không sao, không sao, anh mới là người phải xin lỗi em. Đừng khóc nữa, mọi chuyện đã qua hết rồi, Văn Trạch Tài trước đây sẽ không trở lại nữa đâu, sẽ không ai có thể làm hại em và con được nữa, em yên tâm, đựng sợ nhé, có anh đây rồi!”
Điền Tú Phương không biết nói gì, cứ thế vùi mặt vào ngực chồng khóc nấc lên để giải toả nỗi lòng. Mất một lúc lâu sau, cô mới có thể ổn định cảm xúc.
Cô khẽ vuốt ve chỗ vết thương vẫn còn đang rỉ máu, nghẹn ngào hỏi: “Em cắn anh đau lắm phải không?”
Giọng cô khản đặc, nói không ra hơi nhưng Văn Trạch Tài vẫn nghe được sự áy náy xen lẫn quan tâm. Anh siết chặt vòng tay, thấp giọng cười: “Trầy xước ngoài da thôi, nhằm nho gì, chồng em đâu có yếu đuối vậy. Nào cục cưng, kể cho anh nghe xem trong mơ anh đã làm gì em?”
Không nhắc tới thì thôi, đột nhiên hỏi tới nước mắt Điền Tú Phương lại chảy vòng quanh: “Anh đánh em, còn định đánh cả Hiểu Hiểu nữa… Con bé mới ba tháng tuổi, còi dí dị như con mèo hen vậy mà anh nỡ lòng nào…”
Văn Trạch Tài lập tức dỗ dành: “Đừng khóc, giờ em cứ nghĩ thế này này, ngay lúc anh sắp sửa đụng vào con thì bầu trời đêm đột ngột xuất hiện một tia sét giáng thẳng xuống đầu anh. Sau đó anh lập tức lăn ra bất tỉnh nhân sự. Rồi khi tỉnh lại liền biến thành một người khác, giỏi giang tốt bụng, hết lòng chiều vợ thương con.”
Gặp ác mộng, cách tốt nhất không nên trốn tránh mà hãy đổi chiều suy nghĩ sang một hướng khác, tích cực và nhẹ nhàng hơn, có như vậy mới không bị ám ảnh tiếp tục mơ thấy nữa.
Quả nhiên Điền Tú Phương nín khóc, nằm bò trên ngực chồng cười khúc kha khúc khích: “Anh đang kể chuyện cố tích đấy à, làm gì có tia sét nào siêu phàm tới vậy!”
“Đương nhiên là có rồi”, Văn Trạch Tài cúi đầu, dịu dàng tặng vợ một nụ hôn ngọt lịm rồi từ tốn kể: “Năm ấy Triệu Thành đại tướng quân vì báo thù cho tri kỷ mà ra tay thảm sát hàng trăm người. Xác chất đầy đồng, máu chảy thành sông nhưng ông ta chẳng ghê tay cũng chẳng màng hậu hoạ, mặc kệ luôn cả vợ con đang phải oằn mình gánh chịu búa rìu dư luận. Bàn dân thiên hạ phỉ nhổ, họ hàng thân thích xa lánh, khinh khi, đến cả ông trời cũng phải phẫn nộ vì tội nghiệt ông ấy gây ra quá lớn. Cuối cùng, Ngọc Hoàng Thượng Đế liền phái Thiên Lôi đi trừng trị, đánh cho Triệu Thành từ một đại tướng quân tàn bạo, khát mau thoắt cái trở thành kẻ đần độn, vô tri.”
Hết chuyện này lại nối tiếp sang chuyện khác, có kẻ bị thương nhưng cũng có kẻ bị sét đánh chết ngay tại chỗ. Tuy tất cả chỉ là dã sử nhưng Văn Trạch Tài kể rất say sưa và Điền Tú Phương lắng nghe cực kỳ chăm chú. Ban đầu cô cũng nghiêm túc lắm nhưng cơn buồn ngủ chẳng biết từ đâu kéo tới và rồi cô ghé vào ngực chồng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nghe từng nhịp thở đều đặn khe khẽ, đoán chắc vợ đã ngủ say, Văn Trạch Tài mới dừng câu chuyện. Anh nhẹ nhàng đặt vợ xuống gối, sau đó nằm xuống bên cạnh, vòng tay bảo vệ rồi cùng nhau tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng Trần Vân Hồng ngáp ngắn ngáp dài dìu nhau ra giếng nước làm vệ sinh cá nhân thì trông thấy Điền Tú Phương đang rửa mặt cho Thiên Nam. Ngay khi Trần Vân Hồng tính tiến đến chào hỏi thì Điền Tú Phương bất ngờ đứng dậy, để lộ đôi mắt hơi sưng đỏ.
Triệu Đại Phi sợ nhảy dựng, vội vàng quay sang liếc vợ. Trần Vân Hồng hiểu ý liền kéo sư mẫu vào nhà tâm sự. Còn Đại Phi cũng tức tốc phi thẳng xuống bếp hỏi chuyện sư phụ.
Bị thằng đệ đứng sau lưng chiếu tướng từ nãy tới giờ, Văn Trạch Tài buồn cười, trực tiếp hỏi thẳng: “Muốn gì nói đi!”
Triệu Đại Phi gãi đầu lúng túng: “Sư phụ cãi nhau với sư mẫu à?”
Văn Trạch Tài ngẩn mặt: “Đâu có đâu, sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
Triệu Đại Phi bĩu môi: “Sư phụ còn chối, con thấy mắt sư mẫu sưng húp cả lên kia kìa.”
Văn Trạch Tài phì cười: “À, đêm qua gặp ác mộng, cô ấy bị dọa sợ.”
“Mộng gì mà kinh khủng dữ vậy?” Triệu Đại Phi ráo riết truy hỏi, tỏ rõ thái độ có chết cũng không tin.
Văn Trạch Tài bất đắc dĩ buông đũa nấu xuống, nghiêm chỉnh giải thích: “Thật sự không hề cãi cọ một câu nào mà là cô ấy mơ thấy ta nhậu nhẹt say xỉn rồi về đánh hai mẹ con cô ấy. Đã hiểu chưa?”
Triệu Đại Phi bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ ra vậy! Mà cũng tại trước đây thầy xuống tay tàn nhẫn quá cho nên sư mẫu bị ám ảnh tâm lý, khóc cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Văn Trạch Tài nhất thời câm nín.
Ăn xong bữa sáng, cả nhà lại rồng rắn kéo nhau ra mở tiệm. Lạ lùng thay, quán màn thầu cách đó mấy căn hôm nay đột nhiên đông đúc lạ thường. Mấy bà thím vừa ăn điểm tâm vừa tranh thủ buôn dưa lê…
“Đêm qua tôi nghe thấy tiếng ông chủ Kiều quát to lắm, bà nghe thấy không?”
“Có có, hình như lại đánh vợ thì phải…”
Điền Tú Phương và Văn Trạch Tài cau chặt mày, Ài dà, lại nữa rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận