Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 236: Hại người hại mình
Văn Trạch Tài mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy bên trên ghi họ tên và địa chỉ của một người: “Đi về phương Bắc tìm người tên Hoàng Tam Nhi. Cậu ấy trước đây sống tại khu này nhưng giờ chuyển tới phương Bắc lập nghiệp. Cậu đến đó cứ bảo là do tôi giới thiệu. Hoàng Tam Nhi tuy hơi nhiều lời và nóng tính nhưng là người cực kỳ trượng nghĩa.”
Mông Nghĩa cảm kích tiếp nhận tờ giấy: “Đa tạ đại sư!”
Nhưng rồi sau đó lại xấu hổ ngập ngà ngập ngừng: “Đại sư, giờ tôi chẳng còn đồng nào trên người mà gia cảnh tôi cũng không mấy dư dả hay là thầy thông cảm cho tôi xin khất một thời gian, khi nào có tiền tôi quay lại gửi lễ tạ sau được không?”
Không phải Mông Nghĩa tính đánh bài chuồn mà thực sự cậu nghèo thật.
Ngờ đâu Văn Trạch Tài rất thoải mái cười nói: “Cậu là bạn của Vệ Quốc thì cũng xem như là bạn của Văn Trạch Tài tôi. Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, đừng nhắc tới tiền nong mất tình cảm. Được rồi, giờ cậu đi luôn đi, cũng không cần trở về nhà cứ trực tiếp ra thẳng ga tàu mà mua vé là được. Đừng chần chừ kẻo gặp bất trắc không lường trước.”
Mông Nghĩa vừa mừng vừa sợ, liên tục gập người cúi tạ. Rời khỏi Văn gia, cậu chạy sang nhà bên cạnh nhờ Viên Vệ Quốc nếu có thời gian thì báo cho cha mẹ cậu một câu để ông bà đỡ lo.
Viên Vệ Quốc nhận lời ngay: “Yên tâm, đêm nay tôi sẽ ngồi xe về đó báo tin.”
Quyết định đưa Mông Nghĩa tới chỗ Hoàng Tam Nhi là Văn Trạch Tài và Viên Vệ Quốc cùng bàn bạc rồi đưa ra thống nhất. Tuy nhiên có một việc Mông Nghĩa không biết, lần này Viên Vệ Quốc về Mông gia không chỉ báo bình an cho chú thím Mông mà còn có nhiệm vụ quan trọng hơn đó là áp giải ông bác cả lên Liêu Thành.
Để tiết kiệm thời gian, Viên Vệ Quốc đi và về ngay trong đêm. Sáng sớm hôm sau đã có mặt tại Liêu Thành.
Mới mấy ngày không gặp, ông bác cả Mông Nghĩa dường như già đi chục tuổi, mặt mũi tiều tụy , nếp nhăn chằng chịt, ngũ quan ủ rũ, hai mắt vô thần, là biểu hiện của điềm xấu đang bủa vậy.
Nhưng chung quy cũng là do ông ta tự làm tự chịu, hại người hại mình mà thôi.
Viên Vệ Quốc lạnh nhạt hỏi: “Ông đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ông bác cả thất thần đáp: “Nếu không bằng lòng tôi đã chẳng theo cậu tới đây. Tên đó hại chết con trai tôi, thù này nhất định phải trả. Kể cả các cậu không tìm thì tôi cũng phải moi thằng khốn đó ra cho bằng được!”
Năm đó nhận tiền xong hắn nói nhẹ tênh, gì mà chỉ là chút xui rủi cỏn con, cố gắng chịu đựng qua ải là Mông Cương sẽ đại cát, đại lợi, hưởng phú quý sung túc cả đời. Nhưng giờ thì sao, mạng còn chả giữ được lấy cái mẹ gì hưởng vinh hoa với chả phú quý? Nhớ tới thằng con trai chết đường chết chợ tức tưởi oan ức, ông bác cả hai mắt đỏ ngầu, đau quặn tim gan.
Viên Vệ Quốc nhướng mày cười khẩy: “Nếu đã quyết tâm vậy thì giờ đi liền thôi. Nhưng ông phải nhớ cho kỹ, nhiệm vụ duy nhất của ông chỉ là nhận diện, tuyệt đối không được tự ý manh động. Người trong giới Huyền môn mà ra tay thì người bình thường không gánh nổi hậu quả đâu!”
Ông bác cả xoa xoa khoé mắt: “Tôi biết!”
Ông nào phải kẻ hồ đồ không biết suy nghĩ tới vậy. Đúng là thằng con trai duy nhất đã mất nhưng ông bà vẫn còn mấy cô con gái, mà chưa cô nào chồng con gì hết. Nếu lỡ ông có mệnh hệ gì thì chẳng phải gia đình cũng sụp đổ theo luôn hay sao.
Xe vừa cập bến, Tần Dũng đã có mặt tiếp ứng, dẫn Viên Vệ Quốc và ông bác cả tới căn cứ theo dõi. Tuy nhiên bọn họ đợi ròng rã suốt năm ngày trời mà vẫn không thấy kẻ khả nghi nào lảng vảng quanh Trình Đại Anh cùng Võ Xương Quốc.
Ông bác cả bắt đầu mất kiên nhẫn, lôi lôi kéo kéo Viên Vệ Quốc sốt ruột hỏi: “Mười mấy năm trước gã đó khoảng chừng năm mươi tuổi thế thì giờ phải già lắm rồi. Nhưng mà mấy hôm nay có thấy ông già nào tới bệnh viện đâu. Hay là các cậu tìm lầm người rồi?”
Viên Vệ Quốc hỏi ngược lại: “Năm đó chỉ có một mình ông ta thôi hả?”
“Không không, còn một thằng thanh niên nữa, chắc giờ cũng phải trên dưới bốn chục”, ông bác cả vội vàng bổ sung.
Trong khi hai người nói chuyện, Tần Dũng từ bên ngoài hớt hơ hớt hải trở về thông báo: “Trình Đại Anh xuất viện rồi, nhưng không về nhà mà lại bị cha nó đưa tới một căn tiểu viện nằm ở vùng ngoại ô tương đối heo hút, hẻo lánh. Chủ nhân của căn nhà đó là một người đàn ông khoảng tầm bốn mươi tuổi.”
Hai mắt ông bác cả tức khắc sáng ngời, hấp ta hấp tấp đứng bật dậy đòi đi liền. Còn Viên Vệ Quốc thì cảm thấy mọi chuyện quá đỗi trùng hợp, nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chi bằng cứ thử tới đó xem thế nào.
“Đi, chúng ta đi xem thử!” Cậu ra hiệu cho Tần Dũng dẫn đường.
Tới nơi mới biết khu vực này nằm trong diện giải thể, nhà cửa, cầu cống đang bị tháo dỡ nên nhìn rất hoang tàn, đổ nát. Tuy nhiên vẫn còn một số hộ chưa tìm được nơi ở mới nên cố nán lại, nấn ná chưa vội dọn đi.
Ba người đạp lên gạch ngói ngổn ngang, đi sâu vào tận cùng con hẻm hun hút, xung quanh tường rêu phủ kín, ẩm ướt bẩn thỉu và quan trọng nhất là dày đặc âm khí.
“Tìm đúng chỗ rồi”, Viên Vệ Quốc than thầm!
Thấy sắc mặt cậu ấy thay đổi, Tần Dũng nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Viên Vệ Quốc trầm giọng đáp: “Căn tiểu viện này toàn âm khí là âm khí, cực giống với Âm trì của lão già Chu Thất thúc. Chẳng qua quy mô không lớn bằng thôi. Chúng ta cẩn thận chút, đừng bứt dây động rừng!”
Đứng bên cạnh, ông bác cả cũng nghiêm túc lắng tai nghe chỉ có điều chẳng hiểu mô tê gì hết. Tuy vậy, thông qua thái độ hết sức nghiêm trọng của Viên Vệ Quốc, ông ấy cũng lờ mờ cảm nhận được nguy hiểm trùng trùng vậy nên không dám động đậy mà chỉ ngồi im, phóng ánh mắt oán thù ghim chặt vào cánh cổng đang đóng im lìm ở phía xa xa.
Nếu quả thực ánh mắt có thể giết người thì chắc có lẽ người trong đó đã tan xương nát thịt từ lâu rồi.
Tần Dũng chủ động nhận nhiệm vụ đi xung quanh dò la tin tức. Rất nhanh cậu ấy đã quay trở về: “Nghe nói chủ nhà đã dọn đi từ lâu rồi, người trong đó chỉ là khách thuê thôi. Hàng xóm quanh đây cũng không rõ người thuê là ai bởi căn bản hắn không hề bước chân ra khỏi cửa, mọi đồ dùng sinh hoạt với cả thức ăn nước uống đều do cha của Trình Đại Anh đưa tới.”
Vậy thì lại càng đáng nghi hơn! Viên Vệ Quốc nheo nheo mắt.
“Không ra khỏi cửa à?!” Cậu cúi người nhặt viên đá dưới đất lên, tuỳ ý tung tung vài cái: “Đi kiếm mấy đứa trẻ…”
Không cần nói hết câu, Tần Dũng đã hiểu ý ngay: “Được, cứ giao cho tôi!”
Không bao lâu sau, một đám lít nhít ồn ào kéo tới, đứa lớn nhất độ mười hai tuổi, mấy đứa bé hơn tầm ba, bốn tuổi. Trên tay mỗi đứa cầm hai hòn đá, vừa ra sức ném vừa hò hét inh ỏi
“Tao ném cao nhất!”
“Mơ đi, đá của tao bay qua cổng vào trong sân rồi kia kìa!”
“Chúng mày dẹp hết sang một bên, nhìn tao ném lên nóc nhà đây này!”
Bọn nhỏ càng hào hứng thi đấu thì những tiếng “bụp… bụp…keng…keng…” càng dồn dập. Viên nọ nối tiếp viên kia đập vào cổng sắt, rơi trong sân hoặc vướng trên mái ngói.
Ban đầu, người bên trong vẫn kiên trì, nhất quyết không chịu đi ra cho tới khi một thằng nhóc mắc tiểu, trực tiếp kéo quần xử lý ngay tại chỗ thì cánh cổng mới đột ngột bật mở.
Cơ hồ ngay tức thì, bọn nhỏ kinh hãi thét chói tai rồi ù té chạy mất dạng. Thằng nhỏ tè bậy phản ứng chậm hơn một nhịp, tới khi chúng bạn chạy hết rồi nó mới vừa xách quần vừa hoảng loạn gọi mẹ cầu cứu.
Mẹ nó lao tới rất nhanh, chả kịp hỏi vì sao con khóc mà gấp gáp bế bổng thằng bé lên rồi xoay người bỏ chạy.
Tất nhiên phải chạy thôi vì cái người đứng lấp ló sau cánh cổng kia quá mức khủng bố mà.
Không chỉ bọn trẻ con mà ngay cả ông bác Mông Nghĩa cũng đang run như cầy sấy: “Hắn…chính là hắn…”
Viên Vệ Quốc nhíu mày hỏi lại: “Ông chắc chắn chứ?”
Tên kia mặt mũi không nguyên vẹn, rất khó để nhận dạng.
Nhưng ông bác cả liên tục gật đầu khẳng định: “Chắc chắn, tôi chắc chắn. Tai bên phải của nó chỉ có lỗ tai, không có vành tai. Nhìn đáng sợ cực kỳ. Ngay lần gặp đầu tiên tôi đã bị giật mình thế nên rất ấn tượng, thậm chí còn nhớ rõ hơn cả gã sư phụ của nó nữa!”
Tần Dũng và Viên Vệ Quốc thoáng liếc nhau, không hẹn mà cùng đưa ra quyết định: “Đi ra ngoài rồi nói tiếp!”
Ở một diễn biến khác, tại đại học Liêu Thành, Văn Trạch Tài được thầy Triệu giao nhiệm vụ phân phát tài liệu ôn thi cuối kỳ cho các bạn trong lớp. Anh vừa ôm chồng tài liệu ra khỏi văn phòng giáo viên thì bị một bạn nữ xinh xắn chặn đường: “Đồng chí Văn!”
Nữ sinh này Văn Trạch Tài chẳng lạ gì bởi thời gian gần đây cô ấy rất hay lởn vởn trong tầm mắt anh. Ban đầu anh cũng chả để ý đâu nhưng chính Dương Vĩnh Thắng cứ liên tục trêu ghẹo hình như cô ả thích anh thì phải. Làm Văn Trạch Tài sợ hãi cực kỳ nên luôn tránh như tránh hủi. Tỷ như vừa rồi lúc xuống cầu thang anh đã nhìn thấy cô ta đứng mấp mé rồi nhưng anh làm bộ không thấy, trực tiếp bước ngang qua, một ánh mắt dư thừa cũng không để lại.
Nhưng nào ngờ, đối phương lại trực tiếp kêu tên anh.
“Xin hỏi có chuyện gì?” Theo phép lịch sự, Văn Trạch Tài buộc phải dừng bước nhưng thấy cô ta cứ tiếp tục tiến sát lại gần, anh khó chịu lùi về sau mấy bước, trực tiếp kéo giãn khoảng cách.
Cô nữ sinh thoáng sửng sốt nhưng ngay sau đó lại bối rối xua tay: “Ấy ấy, đồng chí đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì hết, tôi chỉ muốn đoán mệnh thôi.”
Mông Nghĩa cảm kích tiếp nhận tờ giấy: “Đa tạ đại sư!”
Nhưng rồi sau đó lại xấu hổ ngập ngà ngập ngừng: “Đại sư, giờ tôi chẳng còn đồng nào trên người mà gia cảnh tôi cũng không mấy dư dả hay là thầy thông cảm cho tôi xin khất một thời gian, khi nào có tiền tôi quay lại gửi lễ tạ sau được không?”
Không phải Mông Nghĩa tính đánh bài chuồn mà thực sự cậu nghèo thật.
Ngờ đâu Văn Trạch Tài rất thoải mái cười nói: “Cậu là bạn của Vệ Quốc thì cũng xem như là bạn của Văn Trạch Tài tôi. Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, đừng nhắc tới tiền nong mất tình cảm. Được rồi, giờ cậu đi luôn đi, cũng không cần trở về nhà cứ trực tiếp ra thẳng ga tàu mà mua vé là được. Đừng chần chừ kẻo gặp bất trắc không lường trước.”
Mông Nghĩa vừa mừng vừa sợ, liên tục gập người cúi tạ. Rời khỏi Văn gia, cậu chạy sang nhà bên cạnh nhờ Viên Vệ Quốc nếu có thời gian thì báo cho cha mẹ cậu một câu để ông bà đỡ lo.
Viên Vệ Quốc nhận lời ngay: “Yên tâm, đêm nay tôi sẽ ngồi xe về đó báo tin.”
Quyết định đưa Mông Nghĩa tới chỗ Hoàng Tam Nhi là Văn Trạch Tài và Viên Vệ Quốc cùng bàn bạc rồi đưa ra thống nhất. Tuy nhiên có một việc Mông Nghĩa không biết, lần này Viên Vệ Quốc về Mông gia không chỉ báo bình an cho chú thím Mông mà còn có nhiệm vụ quan trọng hơn đó là áp giải ông bác cả lên Liêu Thành.
Để tiết kiệm thời gian, Viên Vệ Quốc đi và về ngay trong đêm. Sáng sớm hôm sau đã có mặt tại Liêu Thành.
Mới mấy ngày không gặp, ông bác cả Mông Nghĩa dường như già đi chục tuổi, mặt mũi tiều tụy , nếp nhăn chằng chịt, ngũ quan ủ rũ, hai mắt vô thần, là biểu hiện của điềm xấu đang bủa vậy.
Nhưng chung quy cũng là do ông ta tự làm tự chịu, hại người hại mình mà thôi.
Viên Vệ Quốc lạnh nhạt hỏi: “Ông đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ông bác cả thất thần đáp: “Nếu không bằng lòng tôi đã chẳng theo cậu tới đây. Tên đó hại chết con trai tôi, thù này nhất định phải trả. Kể cả các cậu không tìm thì tôi cũng phải moi thằng khốn đó ra cho bằng được!”
Năm đó nhận tiền xong hắn nói nhẹ tênh, gì mà chỉ là chút xui rủi cỏn con, cố gắng chịu đựng qua ải là Mông Cương sẽ đại cát, đại lợi, hưởng phú quý sung túc cả đời. Nhưng giờ thì sao, mạng còn chả giữ được lấy cái mẹ gì hưởng vinh hoa với chả phú quý? Nhớ tới thằng con trai chết đường chết chợ tức tưởi oan ức, ông bác cả hai mắt đỏ ngầu, đau quặn tim gan.
Viên Vệ Quốc nhướng mày cười khẩy: “Nếu đã quyết tâm vậy thì giờ đi liền thôi. Nhưng ông phải nhớ cho kỹ, nhiệm vụ duy nhất của ông chỉ là nhận diện, tuyệt đối không được tự ý manh động. Người trong giới Huyền môn mà ra tay thì người bình thường không gánh nổi hậu quả đâu!”
Ông bác cả xoa xoa khoé mắt: “Tôi biết!”
Ông nào phải kẻ hồ đồ không biết suy nghĩ tới vậy. Đúng là thằng con trai duy nhất đã mất nhưng ông bà vẫn còn mấy cô con gái, mà chưa cô nào chồng con gì hết. Nếu lỡ ông có mệnh hệ gì thì chẳng phải gia đình cũng sụp đổ theo luôn hay sao.
Xe vừa cập bến, Tần Dũng đã có mặt tiếp ứng, dẫn Viên Vệ Quốc và ông bác cả tới căn cứ theo dõi. Tuy nhiên bọn họ đợi ròng rã suốt năm ngày trời mà vẫn không thấy kẻ khả nghi nào lảng vảng quanh Trình Đại Anh cùng Võ Xương Quốc.
Ông bác cả bắt đầu mất kiên nhẫn, lôi lôi kéo kéo Viên Vệ Quốc sốt ruột hỏi: “Mười mấy năm trước gã đó khoảng chừng năm mươi tuổi thế thì giờ phải già lắm rồi. Nhưng mà mấy hôm nay có thấy ông già nào tới bệnh viện đâu. Hay là các cậu tìm lầm người rồi?”
Viên Vệ Quốc hỏi ngược lại: “Năm đó chỉ có một mình ông ta thôi hả?”
“Không không, còn một thằng thanh niên nữa, chắc giờ cũng phải trên dưới bốn chục”, ông bác cả vội vàng bổ sung.
Trong khi hai người nói chuyện, Tần Dũng từ bên ngoài hớt hơ hớt hải trở về thông báo: “Trình Đại Anh xuất viện rồi, nhưng không về nhà mà lại bị cha nó đưa tới một căn tiểu viện nằm ở vùng ngoại ô tương đối heo hút, hẻo lánh. Chủ nhân của căn nhà đó là một người đàn ông khoảng tầm bốn mươi tuổi.”
Hai mắt ông bác cả tức khắc sáng ngời, hấp ta hấp tấp đứng bật dậy đòi đi liền. Còn Viên Vệ Quốc thì cảm thấy mọi chuyện quá đỗi trùng hợp, nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chi bằng cứ thử tới đó xem thế nào.
“Đi, chúng ta đi xem thử!” Cậu ra hiệu cho Tần Dũng dẫn đường.
Tới nơi mới biết khu vực này nằm trong diện giải thể, nhà cửa, cầu cống đang bị tháo dỡ nên nhìn rất hoang tàn, đổ nát. Tuy nhiên vẫn còn một số hộ chưa tìm được nơi ở mới nên cố nán lại, nấn ná chưa vội dọn đi.
Ba người đạp lên gạch ngói ngổn ngang, đi sâu vào tận cùng con hẻm hun hút, xung quanh tường rêu phủ kín, ẩm ướt bẩn thỉu và quan trọng nhất là dày đặc âm khí.
“Tìm đúng chỗ rồi”, Viên Vệ Quốc than thầm!
Thấy sắc mặt cậu ấy thay đổi, Tần Dũng nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Viên Vệ Quốc trầm giọng đáp: “Căn tiểu viện này toàn âm khí là âm khí, cực giống với Âm trì của lão già Chu Thất thúc. Chẳng qua quy mô không lớn bằng thôi. Chúng ta cẩn thận chút, đừng bứt dây động rừng!”
Đứng bên cạnh, ông bác cả cũng nghiêm túc lắng tai nghe chỉ có điều chẳng hiểu mô tê gì hết. Tuy vậy, thông qua thái độ hết sức nghiêm trọng của Viên Vệ Quốc, ông ấy cũng lờ mờ cảm nhận được nguy hiểm trùng trùng vậy nên không dám động đậy mà chỉ ngồi im, phóng ánh mắt oán thù ghim chặt vào cánh cổng đang đóng im lìm ở phía xa xa.
Nếu quả thực ánh mắt có thể giết người thì chắc có lẽ người trong đó đã tan xương nát thịt từ lâu rồi.
Tần Dũng chủ động nhận nhiệm vụ đi xung quanh dò la tin tức. Rất nhanh cậu ấy đã quay trở về: “Nghe nói chủ nhà đã dọn đi từ lâu rồi, người trong đó chỉ là khách thuê thôi. Hàng xóm quanh đây cũng không rõ người thuê là ai bởi căn bản hắn không hề bước chân ra khỏi cửa, mọi đồ dùng sinh hoạt với cả thức ăn nước uống đều do cha của Trình Đại Anh đưa tới.”
Vậy thì lại càng đáng nghi hơn! Viên Vệ Quốc nheo nheo mắt.
“Không ra khỏi cửa à?!” Cậu cúi người nhặt viên đá dưới đất lên, tuỳ ý tung tung vài cái: “Đi kiếm mấy đứa trẻ…”
Không cần nói hết câu, Tần Dũng đã hiểu ý ngay: “Được, cứ giao cho tôi!”
Không bao lâu sau, một đám lít nhít ồn ào kéo tới, đứa lớn nhất độ mười hai tuổi, mấy đứa bé hơn tầm ba, bốn tuổi. Trên tay mỗi đứa cầm hai hòn đá, vừa ra sức ném vừa hò hét inh ỏi
“Tao ném cao nhất!”
“Mơ đi, đá của tao bay qua cổng vào trong sân rồi kia kìa!”
“Chúng mày dẹp hết sang một bên, nhìn tao ném lên nóc nhà đây này!”
Bọn nhỏ càng hào hứng thi đấu thì những tiếng “bụp… bụp…keng…keng…” càng dồn dập. Viên nọ nối tiếp viên kia đập vào cổng sắt, rơi trong sân hoặc vướng trên mái ngói.
Ban đầu, người bên trong vẫn kiên trì, nhất quyết không chịu đi ra cho tới khi một thằng nhóc mắc tiểu, trực tiếp kéo quần xử lý ngay tại chỗ thì cánh cổng mới đột ngột bật mở.
Cơ hồ ngay tức thì, bọn nhỏ kinh hãi thét chói tai rồi ù té chạy mất dạng. Thằng nhỏ tè bậy phản ứng chậm hơn một nhịp, tới khi chúng bạn chạy hết rồi nó mới vừa xách quần vừa hoảng loạn gọi mẹ cầu cứu.
Mẹ nó lao tới rất nhanh, chả kịp hỏi vì sao con khóc mà gấp gáp bế bổng thằng bé lên rồi xoay người bỏ chạy.
Tất nhiên phải chạy thôi vì cái người đứng lấp ló sau cánh cổng kia quá mức khủng bố mà.
Không chỉ bọn trẻ con mà ngay cả ông bác Mông Nghĩa cũng đang run như cầy sấy: “Hắn…chính là hắn…”
Viên Vệ Quốc nhíu mày hỏi lại: “Ông chắc chắn chứ?”
Tên kia mặt mũi không nguyên vẹn, rất khó để nhận dạng.
Nhưng ông bác cả liên tục gật đầu khẳng định: “Chắc chắn, tôi chắc chắn. Tai bên phải của nó chỉ có lỗ tai, không có vành tai. Nhìn đáng sợ cực kỳ. Ngay lần gặp đầu tiên tôi đã bị giật mình thế nên rất ấn tượng, thậm chí còn nhớ rõ hơn cả gã sư phụ của nó nữa!”
Tần Dũng và Viên Vệ Quốc thoáng liếc nhau, không hẹn mà cùng đưa ra quyết định: “Đi ra ngoài rồi nói tiếp!”
Ở một diễn biến khác, tại đại học Liêu Thành, Văn Trạch Tài được thầy Triệu giao nhiệm vụ phân phát tài liệu ôn thi cuối kỳ cho các bạn trong lớp. Anh vừa ôm chồng tài liệu ra khỏi văn phòng giáo viên thì bị một bạn nữ xinh xắn chặn đường: “Đồng chí Văn!”
Nữ sinh này Văn Trạch Tài chẳng lạ gì bởi thời gian gần đây cô ấy rất hay lởn vởn trong tầm mắt anh. Ban đầu anh cũng chả để ý đâu nhưng chính Dương Vĩnh Thắng cứ liên tục trêu ghẹo hình như cô ả thích anh thì phải. Làm Văn Trạch Tài sợ hãi cực kỳ nên luôn tránh như tránh hủi. Tỷ như vừa rồi lúc xuống cầu thang anh đã nhìn thấy cô ta đứng mấp mé rồi nhưng anh làm bộ không thấy, trực tiếp bước ngang qua, một ánh mắt dư thừa cũng không để lại.
Nhưng nào ngờ, đối phương lại trực tiếp kêu tên anh.
“Xin hỏi có chuyện gì?” Theo phép lịch sự, Văn Trạch Tài buộc phải dừng bước nhưng thấy cô ta cứ tiếp tục tiến sát lại gần, anh khó chịu lùi về sau mấy bước, trực tiếp kéo giãn khoảng cách.
Cô nữ sinh thoáng sửng sốt nhưng ngay sau đó lại bối rối xua tay: “Ấy ấy, đồng chí đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì hết, tôi chỉ muốn đoán mệnh thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận