Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 133: Dụ rắn ra khỏi hang

Quả nhiên Văn Trạch Dũng nghe ba chớp ba nháng, chẳng cần biết em gì, chỉ cần thấy có từ em là mừng quýnh quáng hết cả lên, thậm chí còn tự suy diễn đại sư muốn kết thân cùng mình nữa chứ. Mới nghĩ thôi mà nhịp tim đã tăng vọt, hô hấp dồn dập, kích động tới độ chân tay xoắn xuýt hết cả lên. Từ giờ trở đi, thằng nào mà dám láo nháo, tao sẽ kêu ông anh này bỏ bùa chơi chết chúng mày mới thôi, ha ha !

Thấy Văn Trạch Dũng cứ đứng một góc cười sảng, Văn Trạch Tài bèn lên tiếng nhắc nhở: “Cậu muốn đối phó ai thì nói đi để tôi hạ thuật luôn thể. Nhưng nhớ là chỉ được gần nhà thôi đấy, xa xa là phải thêm tiền à!”

“Có có, đảm bảo rất gần”, Văn Trạch Dũng hấp tấp gật lấy gật để: “Gã đó tên Tống Văn Minh, là hàng xóm ngay sát nhà tôi. Nó là loại lòng lang dạ sói, tàn độc vô nhấn tính, làm chuyện ác không ghê tay, nói tóm lại là một kẻ xấu xa, bại hoại, trời không dung đất không tha!”

Vì để chứng minh bản thân mình lương thiện chính trực, Văn Trạch Dũng đã cố gắng vận dụng hết vốn liếng thành ngữ, tục ngữ góp nhặt cả đời để mang ra xỉ vả Tống Văn Minh.

Văn Trạch Tài gật gù làm bộ đồng tình: “Ồ, trên đời này lại tồn tại hạng người đốn mạt tới vậy sao? Thế thì chúng ta phải thay trời hành đạo, ra tay trừng trị cái ác!”

Được lời như cởi tấm lòng, Văn Trạch Dũng khoái chí vỗ đùi đen đét: “Chính xác, chúng ta phải trừ gian diệt ác, rửa sạch cặn bã của thế gian!”

“Nhưng mà muốn xử lý hắn, e rằng cũng không phải dễ dàng như vậy”, Văn Trạch Tài ra vẻ khó xử đi giật lùi mấy bước.

Tà tâm đã bị khơi dậy, giờ lại nói không dễ dàng là sao?! Văn Trạch Dũng nóng nảy: “Tại sao lại như thế? Không phải thầy xử lý tên Văn Trạch Tài dễ như trở bàn tay còn gì?”

Văn Trạch Tài khẽ lắc đầu thở dài: “Hai người này không giống nhau. Vốn dĩ Văn Trạch Tài là anh trai ruột của cậu, thế nên tôi chỉ cần lấy một sợi tóc của cậu là có thể hạ thuật lên người anh ta. Nhưng Tống Văn Minh chỉ là hàng xóm, không thân không thích. Muốn đối phó hắn, bắt buộc phải có một giọt tinh huyết mới thành công được.”

“Tinh huyết?” Văn Trạch Dũng nheo nheo hai mắt: “Lấy thế nào?”


Văn Trạch Tài nhếch khoé miệng cười đầy ẩn ý: “Cúi sát lại đây tôi nói nhỏ cho cậu nghe….”

Đêm hôm ấy, Tống Văn Minh vẫn như thường lệ đi tụ tập chè chén với đám anh em cho tới tận khuya lắc khuya lơ mới chịu mò về. Chỉ một đoạn đường ngắn củn từ đầu ngõ đi vào thôi mà hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, nghiêng bên nọ đổ bên kia, lảo đảo mãi mới về tới trước cổng nhà. Đang lần mò tìm chìa khoá thì bỗng nhiên đâm xầm vào một người đi ngược hướng khiến hắn ngã chổng kềnh ra đất. Cú ngã bất ngờ khiến Tống Văn Minh tỉnh táo được đôi phần, hắn cau có chửi ầm lên: “Ai ui…thằng chó nào ngáng đường ông???”

“Thằng chó, mày chửi ai đấy?” Người đối diện gằn giọng quát lớn.

Khó khăn lắm mới lồm cồm bò dậy được, Tống Văn Minh lắc la lắc lư dựa vào bờ tường, nheo nheo mắt xác định đối phương: “À, tưởng ai, hoá ra là

Văn lão nhị…”

Hắn còn cố tình kéo dài giọng ở cuối câu, nghe rất cợt nhả và gợi đòn.

Văn Trạch Dũng tức nổ đom đóm mắt, rõ ràng mình lớn hơn Tống Văn Minh hẳn hai tuổi nhưng thằng oắt này không bao giờ chịu gọi một tiếng “anh” tử tế mà suốt ngày cợt nhả “Văn lão nhị ơi, Văn lão nhị à”. Mẹ nó chứ, làm chó gì có thằng đàn ông nào không hiểu hai từ “lão nhị” ám chỉ cái gì, thế mà nó cứ đi rêu rao khắp nơi, khốn kiếp thật!

Tức quá, Văn Trạch Dũng tiến tới đẩy Tống Văn Minh ngã nhào xuống đất, sau đó vung nắm đấm cứ thế đấm túi bụi vào người đối phương để xả giận.

Không thể phản kháng, Tống Văn Minh chỉ có thể gào toáng lên: “Văn lão nhị, mày bị điên à? Sao mày đánh tao???”

Tuy nhiên càng lắm mồm thì lại càng bị đánh mạnh. Tống Văn Minh khản giọng tru tréo nhưng cũng chẳng có lấy một người chạy ra cứu giúp bởi lúc này Tống gia không có ai ở nhà, vợ chồng ông bà Văn cũng đã đi vắng cả, còn Dương Hữu Trân mặc dù nghe thấy tiếng ẩu đả nhưng quyết đóng chặt cửa, cấm hai đứa con không được chạy ra hóng hớt, lỡ chẳng may bị vạ lây thì đúng là oan mạng.

Hơn nữa ngay bản thân cô cũng ngứa mắt cái tên Tống Văn Minh này từ lâu lắm rồi, hễ chạm mặt là thể nào thằng khốn đó cũng chặn đường rồi ngả ngớn chọc ghẹo hết sức lỗ mãng và tục tĩu. Thế nên dù hắn có bị đánh chết cô cũng chẳng thèm quan tâm. Cái ngữ khốn nạn như vậy, chết cũng là đáng đời!

Quần nhau lên bờ xuống ruộng một hồi, Tống Văn Minh đau quá lăn đùng ra ngất xỉu, còn Văn Trạch Dũng cũng bắt đầu thấm mệt. Lúc này hắn mới chịu ngừng tay, lôi ra ống thuỷ tinh và kim châm mà Văn Trạch Tài đã đưa trước đó, đâm liên tiếp mấy nhát vào đầu ngón tay Tống Văn Minh, nặn ra một đống máu. Hừ, khó khăn lắm mới có dịp trả thù, rút một giọt đâu xi nhê gì, phải tranh thủ rút nhiều nhiều mới được!

Xong việc, Văn Trạch Dũng háo hức mang thành quả tới chỗ hẹn để giao nộp. Văn Trạch Tài hào phóng khen ngợi: “Chân tay cũng nhanh nhẹn phết đấy. Thôi được rồi, tôi về đây.”

Văn Trạch Dũng vẫy vẫy tay dặn với theo: “Nhớ đừng quên hai đứa lận nha thầy…”

“Yên tâm!” Văn Trạch Tài tuỳ ý khoát tay rồi xoay lưng đi thẳng.

Văn Trạch Dũng hân hoan như mới bắt được vàng, vừa vui vẻ huýt sáo vừa nhẹ bước quay trở lại nhà mình.

Về gần tới nơi liền trông thấy Tống Văn Minh đã tỉnh, đang chật vật bò lồm cồm như con chó ghẻ, Văn Trạch Dũng nín cười tính làm bộ chạy lại đỡ dậy nhưng ai dè còn chưa kịp động thủ thì một chậu nước to đùng bất thình lình hất thẳng từ cổng nhà mình ra, xối trực tiếp lên đầu Tống Văn Minh.

“Con mẹ nó…thúi quá đi…” Mời vừa bị tẩn bầm dập, giờ lại ăn nguyên một chậu nước dơ, Tống Văn Minh giận run người, nghiến răng kèn kẹt.

Bởi vì Văn Trạch Dũng đang đứng ở chỗ rẽ hơi khuất bóng mà trời lại tối thui cho nên Dương Hữu Trân không nhìn thấy, cứ ngỡ chồng mình đánh người xong lại xách mông đi chơi tiếp rồi, thành thử cô chớp thời cơ lôi chuyện cũ ra tính sổ luôn một thể: “Đáng đời, ai bảo mày dám động tay động chân trêu ghẹo bà. Khôn hồn thì lần sau bỏ cái tật chọc gái nghe chưa, bằng không bà bảo chồng bà đập mày què giò!”

Dứt lời, Dương Hữu Trân đóng sầm cửa lại, bỏ mặc Tống Văn Minh ướt như chuột lột ngồi bệt dưới đất, lửa giận ngút trời: “Con đàn bà thối tha… mày... mày…”

“Tao đập chết mày, thằng chó không biết xấu hổ”, đúng lúc này Văn Trạch Dũng lao vọt ra, vơ vội viên gạch bên vệ đường phang tới tấp vào người Tống Văn Minh. Rất nhanh, hai thằng đàn ông lại lao vào một trận chiến mới, tay đấm chân đá, điên cuồng vật lộn.

Ngày kế tiếp, sau khi tan học về tới cửa hàng, Văn Trạch Tài liền nghe Triệu Đại Phi hào hứng báo tin: “Sư phụ, thầy quả là tính toán như thần. Văn Trạch Dũng gặp huyết quang tai ương rồi.”

Chuyện là sáng nay trước khi đi học, Văn Trạch Tài dặn Triệu Đại Phi tạm nghỉ làm nửa buổi, âm thầm chạy tới khu phố cổ phía Nam dò la tin tức.

Văn Trạch Tài khẽ cười: “Nghiêm trọng đến thế sao?”

“Nghiêm trọng chứ!”, Triệu Đại Phi sung sướng cười hắc hắc: “Gã đó với Tống Văn Minh đánh nhau thừa sống thiếu chết. Văn Trạch Dũng bị thương ở chân còn Tống Văn Minh thì vỡ cả đầu. Giờ cả hai đều được khiêng vào bệnh viện rồi. Nhưng lại bị xếp chung một phòng bệnh mới buồn cười chứ. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Nghe đâu tuy nằm trên giường bệnh không thể động tay động chân nhưng hai cái miệng vẫn tiếp tục khẩu chiến không ngừng. Ha ha, cười chết con mất sư phụ ơi!”

Lần trước Văn Trạch Dũng thuê người hạ thuật Triệu Đại Phi khiến cậu suýt chút tan cửa nát nhà, tới giờ cậu vẫn còn hận đây này. Thế nên giờ nghe tin thằng cha đó gặp hoạ, bảo cậu không vui sao được.

“Sư phụ, con chạy đi mua dẻ xương sườn, tối nay kho tàu thầy trò mình uống một chén nha!”

Dứt lời, Triệu Đại Phi phóng vọt đi như tên bắn. Văn Trạch Tài định chạy theo cản lại thì bất ngờ Điền Tú Phương nắm lấy tay anh, mỉm cười nói: “Hiếm khi gặp dịp vui mà anh, hai thầy trò nhậu một bữa đi.”

Văn Trạch Tài phá lên cười: “Vợ người ta thì làm mọi cách không cho chồng uống rượu, vậy mà em lại còn khuyến khích anh nữa cơ à?”

Điền Tú Phương mím môi, nhéo nhéo bả vai chồng trừng phạt: “Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, em cho phép anh uống là vì em tin tưởng anh, hiểu chưa?”

Văn Trạch Tài bắt lấy bàn tay nhỏ của vợ, mười ngón tay đan chặt tình tứ: “Anh biết rồi, vợ yêu!”

Bởi vì Tống Văn Minh và Văn Trạch Dũng nằm cùng một phòng cho nên Văn Trạch Tài buộc phải hạ thuật sớm, thứ nhất là tránh để Văn Trạch Dũng sinh nghi và thứ hai là phải tranh thủ dụ rắn ra khỏi hang.

Đêm khuya, Văn Trạch Dũng đang ngủ mê mệt thì bị giật mình đánh thức bởi tiếng kêu la hoảng hốt ở giường bên.

Văn Trạch Dũng giật mình ngồi bật dậy, hết hồn hỏi: “Có chuyện gì thế?”


Rất tiếc lúc này Tống Văn Minh chẳng còn tâm trí đâu mà trả lời, hắn ta dùng hai tay ôm chặt lấy hạ bộ của mình đồng thời không ngừng lăn qua lăn lại trên giường, sắc mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt mơ mơ màng màng nửa say nửa tỉnh, cái miệng liên tục phát ra từng đợt thanh âm rên rỉ…

Ồ, không lẽ trúng thuật, Văn Trạch Dũng hí hửng với lấy cái nạng, tập tễnh nhảy lò cò sang kiểm tra. Ai dè vừa tới gần chưa kịp mở miệng hỏi câu nào đã bị Tống Văn Minh kéo tuột lên giường. Hắn nhanh chóng đè Văn Trạch Dũng xuống, dang chân cưỡi hẳn lên người, hai bàn tay như hai con rắn luồn vào bên trong quần áo sờ nắn, mò mẫm, dò tìm khắp nơi…

“TỐNG - VĂN - MINH!!!” Văn Trạch Dũng choáng váng đầu óc, chỉ kịp hét lên một tiếng thất thanh…
Bạn cần đăng nhập để bình luận