Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 216: Dược nhân

“Đại ca!”

“Câm miệng!” Trần Nhất Minh gằn giọng quát: “Đắc tội ai cũng không thể đắc tội Chu Thất thúc, hiểu chưa?”

Xác định đám người đã thực sự rời khỏi, Văn Trạch Tài mới nhẹ nhàng nhảy xuống. Anh liếc thoáng qua căn phòng cất chứa súng ống đạn dược, thầm nghĩ “mặc kệ thế nào cũng không thể để đống đồ này lọt vào tay Chu gia được.”

Hiện tại ngoài cửa mật thất chắc chắn đã bố trí người canh phòng, giờ anh ra bằng lối đó chẳng khác nào tự động chui vào lưới.

Cái đầu nảy số rất nhanh, Văn Trạch Tài thò tay vào túi rút ra một hộp diêm. Trước tiên là tự mở cho mình một đường thoát thân, sau nữa là tặng Trần gia một phần đại lễ. Dầu gì cũng là khách tới chơi nhà, trước khi về cũng nên có món quà tặng chủ nhân cho phải phép chứ lại!

Trên mặt đất, Trần gia hoàn toàn không hề hay biết tai hoạ sắp giáng xuống đầu, Trần Tiểu Lan vẫn vô tư kéo tay Trần Nhất Minh làm nũng: “Anh cả, anh nhất định phải bắt thằng khốn kia về đây. Nếu không phải tại nó, chúng ta đã không tổn thất nặng nề tới vậy.”

Vốn dĩ lớn hơn em gái mười mấy tuổi cho nên từ nhỏ Trần Nhất Minh đã rất yêu thương cưng chiều Trần Tiểu Lan. Bình thường đã vậy, huống hồ lúc này đây em gái đáng yêu như con mèo nhỏ, Trần Nhất Minh lập tức áp chế bực bội trong lòng, nhẹ giọng trấn an: “Yên tâm đi, anh cả nhất định sẽ bắt nó về. Đến lúc đó tuỳ ý em xử trí.”

“Em cả ơn anh cả”, Trần Tiểu Lan cao hứng cười toe toét.

Đúng lúc này có người chạy vào báo tin: “Đại ca, Chu Thanh Sơn tới.”

“Anh ba!” Trần Tiểu Lan ngoan ngoãn cúi chào rồi nhanh chóng lui xuống dưới.

Không thể phủ nhận, Trần Tiểu Lan rất hiểu chuyện và thức thời. Mỗi lần các anh bàn việc chính sự, cô luôn tự giác tránh mặt, không để phải nhắc nhở.

Cơ hồ Trần Tiểu Lan vừa đi khỏi, Trần Nhất Minh còn chưa kịp mở miệng mời khách, Chu Thanh Sơn đã tự tiện xông vào như chốn không người. Đã thế thái độ rất ngông nghênh, nói năng chỏng lỏn chẳng xem chủ nhà ra gì:

“Sao, chẳng phải đã thoả thuận bảy ngày sau mới xem mệnh mà? Giờ tự nhiên tìm tôi tới là có chuyện gì?”

Tuy rằng trong lòng cực kỳ bất mãn, nhưng ngoài mặt Trần Nhất Minh hoàn toàn không dám thể hiện thái độ. Bởi hắn biết Trần gia không đủ khả năng đối chọi với Chu gia, cho nên chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt: “Phiền đại sư mất công mất sức đi đến đây một chuyến, nhưng quả thực chúng tôi hết cách cho nên mới buộc lòng phải thỉnh ngài tới. Ngài xem, cái đám dã thuật sư kia quá là tinh ranh, xảo quyệt, không biết bằng một cách nào đó chúng đã…”

“Bùm…”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, nền đất rung chuyển, xà nhà lắc lư chao đảo.

“Sao…sao thế này…” Trần Nhất Minh trắng bệch mặt, luống cuống chưa kịp hiểu chuyện gì thì Chu Thanh Sơn đã ném mạnh chén trà xuống đất, mau chóng dẫn người của mình rời đi.

Trên dưới Trần gia hoảng loạn nhốn nháo, già trẻ lớn bế điên cuồng giẫm đạp lên nhau hòng thoát thân.

Đến khi định hình được vấn đề, Trần Nhất Minh vội vàng lao ra ngoài nhưng rất tiếc, tất cả đã quá muộn. Toàn bộ khoảng sân trước nhà đã sụp xuống, gạch ngói đổ nát, khói bụi bay mù mịt.

“Thạch thất…thạch thất…” Trần Nhất Minh ngã quỵ, ôm đầu tuyệt vọng.

Mật thất và toàn bộ bảo vật dưới đó đều do tổ tông Trần gia truyền thừa lại, thế mà giờ đây lại bị huỷ trong tay hắn. Phút chốc, Trần Nhất Minh bỗng cảm thấy chân tay rụng rời, trời đất tối sầm, đầu óc quay cuồng bấn loạn.

Tiêu…tiêu đời rồi…cả Trần gia tiêu tùng theo mây khói rồi…

Dĩ nhiên, tác giả ẩn sau màn không phải ai khác mà chính là Văn Trạch Tài. Cẩn thận lựa cho mình một vị trí nấp bảo đảm an toàn tuyệt đối, Văn Trạch Tài mới châm ngòi thuốc kích nổ cả khu địa lao. Mượn khói mù mờ mịt, anh mau lẹ thoát thân.

Rời khỏi Trần gia, Văn Trạch Tài không về nhà Trương đại sư ngay mà chạy thẳng ra hướng bờ sông.

Quả không hổ danh là bậc kỳ tài trong Chu gia, sự nhạy bén và tốc độ của Chu Thanh Sơn vượt trội hơn hẳn những người khác. Suốt cả cuộc truy đuổi, chỉ còn lại một mình hắn vẫn bám sát Văn Trạch tài.

Tuy nhiên khi ra tới bờ sông, phát hiện đối phương đột ngột dừng bước, hơn nữa thái độ cực kỳ thản nhiên và bình tĩnh, điều này khiến Chu Thanh Sơn hoài nghi có bẫy. Hắn tức tốc lùi lại, cảnh giác nhìn chằm chằm Văn Trạch Tài: “Ngươi là ai? Đám dã thuật sư đâu?”

Về tin tức bốn mươi bốn dã thuật sư trốn thoát, Chu Thanh Sơn đã nắm được từ sớm. Tuy nhiên vì muốn bắt chẹt Trần gia để moi thêm lợi lộc cho nên hắn liền giả bộ không hay biết gì. Có điều vào thời khắc vụ nổ xảy ra, hắn trông thấy một người chạy khỏi mật thất cho nên vội vã đuổi theo.

Dù ít dù nhiều cũng phải có kết quả để báo cáo, chứ quay về tay không e rằng khó ăn nói với Chu Thất thúc và các vị bô lão trong gia tộc.

Trước màn truy vấn của Chu Thanh Sơn, Văn Trạch Tài vẫn điềm nhiên như không, chả thèm nói năng gì, chỉ tuỳ ý trỏ về phía lòng sông.

Chu Thanh Sơn cười lạnh, nâng tay chuẩn bị hạ thuật.

Văn Trạch Tài chẳng hề sốt ruột. Anh mở bàn tay, ba đồng tiền vàng lập tức phóng ra, dừng lại ở khoảng không ngay trước ngực.

Sau khi cân bằng, chúng bắt đầu xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, tốc độ nhanh dần đều tạo thành một vòng kim quang chói loà sáng rực, khống chế Chu Thanh Sơn không cách nào thi triển Mệnh thuật.

Văn Trạch Tài xoay tay ra đòn quyết định, Chu Thanh Sơn hộc máu, khuỵu tại chỗ.

Dưới sự điều khiển tài tình của Văn Trạch Tài, ba đồng tiền vàng thay đổi thế cục, chúng nối đuôi thành hàng, nhìn từ xa giống y một con kim xà đang đảo qua lộn lại quấn lấy Chu Thanh Sơn đang chật vật quỳ một gối dưới đất.

Tầm nhìn mờ mịt, đầu óc hỗn loạn, xét thấy tình hình có vẻ không ổn, Chu Thanh Sơn vươn tay sờ soạng bên hông định bắn pháo sáng gọi cứu viện. Nhưng đáng tiếc, Văn Trạch Tài đã nhanh hơn một bước. Anh giơ cao chân, tặng cho hắn một cước ngất lịm.

Liếc nhìn Chu Thanh Sơn bất tỉnh nhân sự, nằm ngay đơ dưới nền đất, Văn Trạch Tài ung dung thu ba đồng tiền vàng cất vào túi. Sau đó, anh rút từ trong lồng ngực, lấy ra một tấm da gà nhăn nheo, xù xì.

Đây là con gà hôm bữa Trương đại sư mua về, thịt thà lòng mề đã vào bụng mọi người cả rồi còn bộ da thì Văn Trạch Tài giữ lại, dự định sẽ dùng làm đạo cụ hoá trang lúc rời khỏi Hà thềm lục địa. Song ngay giờ phút này anh bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

Lật người Chu Thanh Sơn nằm ngửa lại, Văn Trạch Tài thi triển thuật dịch dung, giúp hắn thay đổi dung mạo. Kế đó còn chu đáo lột sạch quần áo ngoài, đem tận vào sâu trong rừng trúc mà vất.

Nhìn Chu Thanh Sơn đã không còn là Chu Thanh Sơn của ngày xưa nữa, Văn Trạch Tài hài lòng vô cùng, tủm tỉm xoay người rời đi.

Về tới nhà, Văn Trạch Tài không trình bày nhiều, chỉ lẳng lặng đặt cục đá xuống bàn kèm câu nói: “Đồ vật cậu muốn.”

Thương Phong nhào lên vồ lấy, hào hứng ngắm tới ngắm lui. Mở miệng nói mà không buồn ngẩng đầu: “Một cái bát.”

Trương đại sư lập tức chạy ra chạn lấy bát.

Thương Phong thoáng đánh mắt nhìn chiếc chuỷ thủ giắt bên hông chú Chung.

Không hỏi hai lời, chú Chung lập tức rút dao, đưa qua.

Thương Phong nhận dao, vén ống tay áo trực tiếp cắt một miếng thịt, rồi ung dung kéo cái bát qua hứng máu. Vết cắt rất sâu, máu chảy rất nhiều nhưng suốt quá trình cậu ấy chẳng hề nhíu mày lấy một cái, như thể người đang bị cắt da xẻo thịt không phải là mình.

Nhìn bát máu đỏ đậm như tiết heo, thịt và mỡ nổi lềnh phềnh, chú Chung lợm giọng, suýt chút nôn khan mấy lần.

Ấy vậy mà Thương Phong vẫn bình thản như chuyện thường ở huyện. Chẳng sợ hãi cũng chẳng đau đớn, hắn thản nhiên đẩy chiếc bát máu thịt lẫn lộn tới trước mặt Chương Toàn, nói nhẹ bẫng: “Uống đi.”

Chương Toàn sốc mạnh, ngồi ngây ra như phỗng!

Còn Văn Trạch Tài và Trương đại sư thì nháo nhào đi lục bông băng thuốc đỏ, mang ra băng bó cho Thương Phong.

Vốn định buộc miếng vải qua loa là xong, nhưng thấy mọi người nhiệt tình quá, Thương Phong cũng không nỡ cự tuyệt.

Bên kia, hai ông chú già vẫn bần thần chưa hoàn hồn. Chú Chung nuốt nuốt nước miếng, khẽ hỏi ông bạn: “Ổn không?”

Chương Toàn ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng bưng bát đứng dậy, toan đi xuống bếp. Ai dè Thương Phong làm ngay câu: “Chỉ có thể ăn sống”, khiến Chương Toàn suýt chút xỉu cái đùng.

Sở dĩ gọi là tà thuật sư bởi vì cách thức bọn họ dùng luôn luôn tà chứ không chính. Ví dụ như trong trường hợp này, Thương Phong sử dụng chính máu thịt của mình làm thuốc giải.

Phải nói là một phương pháp cực kỳ tàn nhẫn đối với chính cơ thể mình. Và cũng để chứng minh lời nói ban đầu của cậu ấy không phải ngông nghênh ngạo mạn mà sự thật đích thị là như vậy. Trừ bỏ cậu ta ra, đúng là không ai có thể hoá giải được thuật này!

Đợi Thương Phong đi rồi, chú Chung mới dám thì thầm hỏi nhỏ ông bạn: “Mùi vị thế nào?”

Chương Toàn ngồi bệt ngoài ban công, vẻ mặt mờ mịt hoài nghi nhân sinh: “Biến thái, thằng nhãi đó quá biến thái. Khó vậy mà nó cũng nghĩ cho được! Quá độc, quá hiểm!”

Thoạt đầu, Văn Trạch Tài thoáng sửng sốt nhưng đồng thời cũng có thể lý giải ít nhiều. Suy cho cùng, cách thức của Thương Phong khá giống với Văn gia. Nhưng khác ở chỗ, Văn gia chỉ lấy tinh huyết, còn môn phái của cậu ấy ác liệt hơn, dùng hẳn máu thịt, thậm chí các bộ phận trên chính cơ thể mình để hạ thuật và giải thuật.

Bắc chước chú Chung, Trương đại sư cũng chạy lại ngồi chồm hỗm, không che giấu vẻ tò mò về mùi vị của bát “thuốc” đặc biệt kia.

Trước hai cặp mắt khát khao cháy bỏng, Chương Toàn chịu hết nổi, ông ghét bỏ cau mặt: “Thằng nhãi này chắc là lớn lên trong bể thuốc quá, máu thịt của nó chẳng hề có vị tanh, chỉ thấy đắng thôi. Đắng nghét!”

Dược nhân - hai chữ này lập tức xuất hiện trong đầu Văn Trạch Tài. Khả năng cao Thương Phong luyện theo môn phái Dược nhân, nhưng giờ người đã đi rồi, không thể kiểm chứng. Tuy vậy cũng không ảnh hưởng gì bởi mặt quỷ trên lưng Chương Toàn đã tan biến hoàn toàn, điều đó có nghĩa là thuật đã được cởi bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận