Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 2088: Phiên Ngoại

Hai bé gái đang chơi đùa trên bãi cỏ, đột nhiên thấy một con linh dương trắng tuyết ở bên cạnh đi qua, mắt lập tức sáng lên.
Linh dương kia thần tuấn lạ thường, cả người lông trắng mềm mại giống như đồ chơi bằng nhung, trông không trụi lủi giống như linh dương bình thường.
Hai bé bé gái chạy qua, cầm cỏ muốn cho linh dương kia ăn.
Linh dương cũng ngoan ngoãn biết điều, cúi đầu chậm rãi ăn cỏ xanh bé gái đưa tới, khiến hai bé gái càng thích hơn, giơ cái tay nhỏ vuốt lông của linh dương, khiến nó có dáng vẻ hưởng thụ.
- Vậy mà ngươi lại đang ăn cỏ, có thể có chút tiết tháo không?
Một người đàn ông bước tới, nhìn linh dương kia, hơi cạn lời nói.
Hai bé gái bị dọa giật mình, tưởng linh dương kia là người đàn ông nuôi, vội vàng xin lỗi người đàn ông, không nên tùy tiện đụng vào linh dương của hắn.
Người đàn ông cười, chia chút kẹo cho hai bé gái kia, để bọn họ qua một bên chơi đùa.
- Cái gì là tiết tháo? Thứ đó có thể ăn không?
Linh dương đột nhiên biến thành một quý công tử mặc áo lông trắng, nhổ cỏ xanh trong miệng đi, không cho là đúng nói:
- Hơn nữa so với Chu Lăng Phong ngươi, ta cảm thấy tiết tháo của bản thân chắc có thể tính nổ tung rồi.
- Không phải ngươi tiêu dao vui vẻ ở Lão Quân Sơn à? Chạy tới đây làm cái gì?
Chu Lăng Phong đánh giá lính dương, hơi kinh ngạc hỏi:
- Vết thương trên người ngươi khỏi rồi sao?
- Vũ khí vạn tộc quy về Địa Cầu, nguyên khí của Địa Cầu và các lực quy tắc gần như vô cùng vô tận, đây nếu như còn không khỏi, vậy ta còn có thể ra ngoài lăn lộn không?
Linh dương cười nói:
- Ngươi còn phải thấy may có đứa con trai tốt kia của ngươi, nếu không vết thương kia của ta thật sự đòi mạng rồi.
- Ai bảo tự ngươi tìm cái chết, rõ ràng chính là một tên chiến ngũ tra, còn cứ đòi mở cánh cửa kia.
Chu Lăng Phong bĩu môi nói.
- Ngươi mới là chiến ngũ tra, cả nhà ngươi đều là chiến ngũ tra. Nếu không phải ngươi xúi giục, ông đây không ở yên Lão Quân Sơn mà chạy ra bên ngoài làm gì?
Linh dương tức giận.
- Sao có thể là ta xúi giục chứ, ta đã đẩy ngươi, hay là kéo ngươi? Rõ ràng là ngươi tự muốn ra ngoài.
Chu Lăng Phong nhún vai nói.
- Hừ, nếu không phải ngươi nói với ta thế giới bên ngoài thế nào thế nào, ta sẽ đi cái cửa rách kia à? Linh dương hừ lạnh nói.
Ta nói đều là sự thật, một câu cũng không giả.
Chu Lăng Phong cười nói.
- Quỷ mới biết ngươi nói là thật hay giả, tóm lại ta cũng chưa từng ra ngoài.
Linh dương nhìn chằm chằm Chu Lăng Phong, nói:
- Mặc dù ngươi không về được nữa, nhưng con trai ngươi đã về rồi, cũng coi như toại nguyện của ngươi rồi.
- Ai biết là phúc hay là họa. Ta vốn chỉ muốn để hắn bình yên sống cả đời ở đây, thế nào cũng không ngờ hắn có thể đi tới bước này, đây không phải ý muốn của ta.
Chu Lăng Phong thở dài nói.
- Có gì đáng lo đâu, hắn là con trai ngươi, vốn nên là người của thế giới đó.
Linh dương nói.
- Không đơn giản như ngươi nghĩ, ta chỉ là một tù phạm bị tước đoạt tất cả, đã không thể tính là người của thế giới kia. Hơn nữa hắn còn có một nửa thuần huyết thống ở đây, về cơ bản không có liên quan quá lớn tới thế giới kia.
Chu Lăng Phong nói xong cau mày hỏi:
- Rốt cuộc ngươi tới đây làm cái gì?
- Ông đây muốn ra ngoài, tới hỏi xem ngươi còn có cách gì khác không?
Linh dương híp mắt nói.
- Có đấy, tự ngươi tạo một Vũ Trụ tệ, sau đó mở cửa không phải ra ngoài rồi à.
Chu Lăng Phong cười nói.
- Nếu ta biết tạo ra thứ kia, thì còn cần tới tìm ngươi à.
Linh dương lườm hắn.
- Ngươi là người của thế giới kia, lẽ nào không biết cách khác sao? Có cửa sau gì không?
- Nếu là trước khi ta trở thành tù phạm, đưa ngươi ra ngoài cũng không phải chuyện khó gì. Bây giờ à, thật sự lực bất tòng tâm. Có điều ngươi có thể thử đi tìm tù phạm khác bị đày qua đây, có lẽ bọn họ sẽ có cách. Chu Lăng Phong nói.
- Ta tìm cái rắm, có thể tìm được còn tới đây tìm ngươi làm gì? Ta ở Lão Quân Sơn đợi mấy nghìn năm, cũng không đợi được lão tử gì kia, cũng không biết chết rồi, hay là về rồi. Mấy nghìn năm này, chỉ có một tù phạm mới bị đưa qua đây như ngươi, ta có thể đi tìm ai?
Dáng vẻ hùng hổ của linh dương cực kỳ không phù hợp với khuôn mặt quý công tử kia của hắn.
- Vậy thì hết cách rồi, ta mới đến mấy chục năm, ngươi cũng không tìm được, vậy ta càng không tìm được. Hơn nữa lần trước chúng ta lừa đưa Đế Thính từ chỗ Hỗn Thế Tứ Hầu ra mở cửa, kết quả suýt nữa gây ra họa lớn, làm những Thứ Nguyên lĩnh vực kia phá cấm trước. Đế Thính cũng bị đánh về trạng thái nguyên thủy nhất vì căn nguyên tiêu hao quá độ. Nếu không phải ngươi treo đầu dê bán thịt chó, trao đổi nó với trứng Phối sủng của Tiểu Phật Tự, mượn nó hấp thụ khôi phục năng lượng, sợ là cả mạng cũng không giữ được.
Chu Lăng Phong nghĩ rồi lại nói:
- Bây giờ Đế Thính đã được đưa đi, Vũ Trụ tệ duy nhất tù phạm nữ kia mang tới cũng không còn, muốn ra ra ngoài ngoại trừ tự tạo ra một Vũ Trụ tệ, thì thật sự không nghĩ ra được cách nào khác.
- Đều là tù phạm, tại sao đãi ngộ của nữ nhân kia lại tốt như vậy? Con mẹ ngươi bị quang xuống giống như chó, người ta không những có thể ngồi thuyền, còn mang theo Vũ Trụ tệ tới, chênh lệch này cũng lớn quá rồi, có phải nữ nhân kia có kẻ đứng sau rất cứng ở thế giới kia của các ngươi không? Còn ngươi chỉ là một tên nghèo chẳng có gì cả.
Linh dương cười he he nói.
- Nàng ta có kẻ đứng sau hay không ta không biết, nhưng chiếc thuyền kia và Vũ Trụ tệ căn bản không phải cho nàng ta, mà là cho con của nàng ta. Nàng ta là tù phạm, con của nàng ta không phải, cho nên mới có thuyền và Vũ Trụ tệ, đó là để sau khi con nàng ta trưởng thành dùng để trở về. Có điều ta cảm thấy chuyện này vẫn rất có vấn đề, một nữ nhân có thai, về lý thì chắc sẽ không bị lưu đày đến nơi này mới đúng. Nàng ta không những bị lưu đày qua đây, còn bị xuyên tạc ký ức, hơn nữa còn mang theo nhiều đồ không thuộc về thế giới này như vậy, điều này rất có vấn đề.
Chu Lăng Phong nói.
- Không phải ngươi nói bản thân ở thế giới kia cũng đã từng nở mày nở mặt à, lẽ nào chưa từng nghe nói tới “Mê Tiên Kinh” này?
Linh dương hỏi.
- Không có, ta có thể chắc chắn trong số công pháp nổi tiếng của thế giới kia, không hề có Mê Tiên Kinh.
Chu Lăng Phong nói.
- Có khả năng là ký ức của ngươi cũng bị xuyên tạc không?
Linh dương tà ác nói.
Sắc mặt Chu Lăng Phong hơi thay đổi.
- Ngươi nói cũng không phải không có khả năng, có điều theo các loại dấu vết thì khả năng này không lớn.
- Chỉ cần có khả năng vậy cũng là có khả năng mà, không phải sao?
Linh dương bĩu môi nói.
- Bỏ đi, bây giờ nói những điều này cũng không có ý nghĩa gì, vẫn là nghĩ xem làm sao để tạo ra Vũ Trụ tệ đi, cái thứ kia rốt cuộc phải làm thế nào?
- Đầu tiên tìm một sinh mệnh thể Vũ Trụ cấp, sau đó biến nó thành Vũ Trụ tệ.
Chu Lăng Phong nghiêm túc đáp.
- Biến thế nào?
Linh dương cau mày.
- Cái này sao ta biết được, ta cũng không biết biến.
Chu Lăng Phong nhún vai nói:
- Ở thế giới kia cần mượn một nơi đặc biệt mới có thể biến sinh mệnh thể Vũ Trụ cấp thành Vũ Trụ tệ, ở đây cũng không phải thế giới kia, cũng không có nơi đó, sao ta biết phải biến thế nào? Lúc trước từng nghe nói, có một loại người có thể biến sinh mệnh thể Vũ Trụ cấp thành Vũ Trụ tệ, có điều đó chỉ là truyền thuyết, ai cũng chưa từng gặp.
- Bớt nói những điều vô dụng với ta, ông đây vẫn là trở về đợi lão tử.
Linh dương không vui, quay người rời đi.
- Sống cho tốt đi, bên ngoài không tốt như ngươi tưởng đâu.
Chu Lăng Phong nói với bóng lưng của linh dương.
- Mẹ nó, mấy chục năm trước lúc ngươi cám dỗ ta, ngươi không có nói như vậy.
Linh dương cũng không quay đầu, dựng một ngón giữa với hắn.
Chu Lăng Phong cười nói:
- Lúc đó không phải ta còn muốn trốn về à, bây giờ nghĩ ở lại đây cũng không tệ.
- Cút.
Linh dương không quay đầu, đã biến mất không thấy đâu.
Chu Lăng Phong nhìn phía linh dương biến mất một lúc, rồi mới thu ánh mắt lại, lẩm bẩm tự nói:
- Hy vọng “Mê Tiên Kinh” sẽ không phải của nữ nhân kia thật, nếu không phiền phức của Tiểu Văn lớn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận