Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1909: Không Hổ Là Tỉnh Đạo Tiên

- Chu Lăng Phong giỏi lắm, vì không để cho ta thoát khốn, thật đúng là hao tổn tâm huyết!
Đế đại nhân dường như đã nghĩ thông suốt tất cả, hận đến cắn răng nghiến lợi.
Ra đời đã là Mạt Thế, cả đời gần như vô địch, bại một lần duy nhất lại ở dưới tay một người khó mà tưởng tượng được, hơn nữa người nọ còn vì vậy mà chết.
Bây giờ lại bị từng nhân loại đánh lừa, việc này làm cho Đế đại nhân cảm thấy vô cùng nhục nhã.
- Đế đại nhân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Một người nghĩ không bằng hai người nghĩ, nói ra chúng ta cùng nhau phân tích một chút, đến giờ ta cũng không thể hiểu được.
Chu Văn cố làm ra vẻ không biết hỏi.
- Ngươi chính là quỷ chết thay cho Chu Lăng Phong, có tư cách gì ở đây nói mát.
Đế đại nhân lạnh giọng nói.
- Ý ngài là cha ta muốn ta đi chịu chết thay cho phối sủng Địa Cầu sao?
Chu Văn kinh ngạc nói.
- Hừ, đến bây giờ còn gọi cha, nhận giặc làm cha, thật là ngu xuẩn hết thuốc chữa. Nếu như ngươi thật là con trai ruột của đồ vô sỉ Chu Lăng Phong đó, hắn làm sao có thể để ngươi đi làm kẻ chết thay, giấu đi phối sủng Địa Cầu thực sự.
Ánh mắt Đế đại nhân nhìn Chu Văn giống như là đang nhìn một thằng ngốc.
- Chẳng qua là ta không hiểu, tại sao ngươi không phải phối sủng Địa Cầu lại có thể tu luyện Mê Tiên Kinh? Đây là chuyện không thể.
Đế đại nhân nhìn Chu Văn từ trên xuống dưới, vấn đề này đến giờ nàng vẫn không nghĩ ra.
- Tại sao lại không thể, ngài không phải đã nói sao, phối sủng Địa Cầu là nhân loại, ta cũng là nhân loại, Tỉnh Đạo Tiên cũng không luyện thành Mê Tiên Kinh sao?
Chu Văn nói.
- Thứ mà hắn luyện kia làm sao xứng gọi là Mê Tiên Kinh?
Đế đại nhân khinh thường nói:
- Cùng là đá nhưng đá hoa cương có thể so sánh với kim cương hay sao?
- Nói không chừng ta là khối đá tương đối giống kim cương chứ?
Chu Văn nói.
- Ngươi thôi đi, đây là sỉ nhục cả đời ta chưa từng có, dù sao coi như không có phối sủng Địa Cầu tới lấy đồ thì phá cấm cũng là chuyện sớm muộn. Nhiều nhất không đến một năm, vật này cũng sẽ tự nhiên xuất thế, lời thề của ta cũng bị phá bỏ, đến lúc đó muốn nhìn xem Chu Lăng Phong kia làm thế nào cản được ta.
Đế đại nhân ngồi về trên cái rương, nhắm hai mắt lại không để ý tới Chu Văn nữa. Chu Văn thấy Đế đại nhân không để ý tới mình nữa, hắn nhìn thi thể Tỉnh Đạo Tiên một cái, nói:
- Ta đưa thi thể hắn đi nhé?
Thấy Đế đại nhân vẫn không có ý xen vào, Chu Văn ôm lấy thi thể Tỉnh Đạo Tiên đi ra ngoài.
Người chết là hết nợ, cũng đã là người chết rồi, cũng không thể tính toán cái gì nữa, Lưu Vân vẫn còn chờ ở bên ngoài, dù gì đây cũng là thân nhân duy nhất của hắn, đem thi thể hắn mang cho Lưu Vân để cho hắn được an táng đi.
Rời khỏi miếu Nữ Oa quả nhiên thấy Lưu Vân vẫn canh ở ngoài cửa.
Lưu Vân thấy thi thể Tỉnh Đạo Tiên, sắc mặt lập tức biến đổi.
Chu Văn đang muốn trả lại thi thể cho Lưu Vân, hơn nữa nói rõ chuyện đã xảy ra thì lại đột nhiên cảm giác thi thể trong tay chuyển động.
Chu Văn bị sợ giật mình, ném thi thể xuống đất.
Chỉ thấy trên lưng thi thể khô đét kia nứt ra một khe hở, bên trong có vật gì đang nhúc nhích, dần dần xé khe hở, từ bên trong chui ra.
Đầu tiên là một ngón tay, sau đó là toàn bộ bàn tay, một cánh tay từ bên trong chui ra ngoài, sau đó là đầu và thân thể.
Một phiên bản trẻ con của Tỉnh Đạo Tiên, mang thân thể non mềm như trẻ sơ sinh chui ra từ bên trong, dưới đất chỉ còn lại một cái xác vô ích quái dị.
- Ngươi vẫn chưa chết?
Chu Văn kinh ngạc nhìn Tỉnh Đạo Tiên bản thiếu niên.
- Mê Tiên Kinh Mê Tiên Kinh, chính là Tiên tộc đều không thể mê hoặc, làm sao gọi là hai chữ mê tiên, lão đầu tử ta tất nhiên không chết dễ dàng như vậy.
Thân thể Tỉnh Đạo Tiên chẳng những biến thành thiếu niên, ngay cả giọng nói cũng trở nên non nớt, giống như là đứa trẻ chưa vỡ giọng, giọng nói và khẩu khí trong lời ông ta hoàn toàn phù hợp nên nghe rất quái dị.
- Tỉnh Đạo Tiên không hổ là Tỉnh Đạo Tiên.
Chu Văn không kiềm được âm thầm khen ngợi, lão gia hỏa năm đó có thể ngang dọc liên bang không phải là đèn cạn dầu.
Bây giờ Chu Văn mới hiểu được tại sao Tỉnh Đạo Tiên nhất định phải mang Lưu Vân tới nơi này giữ cửa, lúc trước thấy thế nào cũng là làm việc thừa thãi, bây giờ nhìn lại thật đúng là đa mưu túc trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận