Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1978: Một Người Sống Là Đủ

Người đàn ông vươn ra một ngón tay, chặn nắm đấm của hắn trước mặt, làm cho nắm đấm của hắn không thể tiến lên thêm một ly nào.
Sự kinh hãi của Lý Huyền không phải chuyện đùa, một quyền này của hắn tuy rằng có khống chế sức lực, tuyệt không muốn giết người, nhưng cũng không phải người bình thường có thể chịu nổi.
Đối phương vậy mà chỉ dùng một ngón tay liền chặn được một đấm của hắn, làm trong lòng hắn cực kỳ kinh hãi.
Nắm đấm của Lý Huyền lại động, lấy sức mạnh càng thêm cuồng bạo đánh tới người đàn ông. Người đàn ông đưa ngón tay ra, lại vỗ một cái xuống quyền của hắn, nắm đấm của Lý Huyền liền lại bị ngăn cản.
Song quyền của Lý Huyền đều xuất ra, mang theo từng đạo huyễn ảnh, phảng phất như Quan Âm nghìn tay bao phủ hướng tới người đàn ông, thế nhưng tất cả đòn đánh đều bị người đàn ông dùng một ngón tay hóa giải, thậm chí hắn vẫn ngồi ở chỗ cũ không hề nhúc nhích.
- Không tệ!
Nhìn Lý Huyền thở hổn hển, người đàn ông lại khen một câu.
Lời này lọt vào tai Lý Huyền lại là cực kỳ chế nhạo, ánh mắt của hắn ngưng tụ, toàn thân bao bọc trong giáp xác quỷ dị, trong cơ thể bộc phát ra sức mạnh không gì sánh nổi, lại đám một quyền một quyền về phía người đàn ông kia.
Dù có là núi cao che chắn trước mặt cũng sẽ bị một quyền này của Lý Huyền đánh tan.
Thế nhưng người đàn ông kia lại lần nữa đưa ngón tay ra đè trên nắm đấm Lý Huyền, làm Lý Huyền cảm giác thân thể giống như bị núi lớn đè lại, không có cách nào nhúc nhích nửa phân.
- Lý gia tam kiệt, một kẻ sống là đủ rồi.
Người đàn ông nói, một tay đưa tới lồng ngực Lý Huyền.
Xoẹt xoẹt!
Giáp xác bền chắc cơ hồ không thể phá vỡ lại bị tay của người đàn ông cứng rắn đâm thủng, năm ngón tay giữ lấy trái tim Lý Huyền.
Hai mắt Lý Huyền trợn lên, chỉ cảm thấy trái tim sắp bị bóp nát.
Một giây kế tiếp, một năng lượng kỳ dị truyền vào trong trái tim của hắn, làm trái tim của hắn nảy lên mãnh liệt, tốc độ co bóp như là mô tơ bật hết động lực.
Bùm!
Năng lượng có tính nổ tàn sát bừa bãi trong cơ thể Lý Huyền, làm hắn cảm giác thân thể giống như pháo trúc có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
- Gặp lại sau, tiểu đệ.
Lý Huyền đứng ở nơi đó hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông thu bàn tay về đứng dậy rời đi.
Lời nói cuối cùng của người đàn ông lại làm cho Lý Huyền trợn to hai mắt, phảng phất như mở ra cánh cửa ký ức, ký ức khi đó hiện ra.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Lý Huyền hiểu ra điều gì, liều mạng muốn di chuyển thân thể của mình đuổi theo người đàn ông, thế nhưng thân thể kia lại hoàn toàn không chịu khống chế của hắn, bất kể hắn giãy giụa gào thét như thế nào, cho dù muốn liều mạng cũng không nhúc nhích được một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông kia biến mất, trong mắt chảy ra huyết lệ.
Bịch!
Lý Huyền ngã sấp xuống mặt đất, toàn thân đều không thể nhúc nhích, chỉ có trái tim đang đập kịch liệt, giống như bên trong bị người ta để lại thứ gì đó.
Phủ Đốc Quân ở Lạc Dương.
Trong phòng An Thiên Tá, một người đàn ông ngồi đối diện An Thiên Tá, hai chân gác lên bàn An Thiên Tá, ghế dưới mông chỉ tựa hai chân, nhìn rất lười biếng.
Dám không có quy củ như thế trước mặt An Thiên Tá, nhiều năm qua người đàn ông trước mặt đây có lẽ là người đầu tiên.
- Nghĩ kỹ chưa?
An Thiên Tá nhìn người đàn ông trước mặt, cau mày.
- Nghĩ kỹ cái gì, lúc ta đi lên con đường này, không phải đã đưa ra quyết định rồi à? Người đàn ông cười nói.
- Có lẽ không cần phải mạo hiểm đến vậy.
An Thiên Tá nói khẽ.
- Tiểu Tá Tá, ngươi trở nên chững chạc như thế từ khi nào vậy, cả đời này của ta, đều là như vậy cả mà.
Người đàn ông bĩu môi nói.
- Cho đến hiện tại, chưa từng có người bình thường nào có thể đi đến, hai người kia thì không thể coi là loài người.
An Thiên Tá không để ý trò đùa của người đàn ông, tiếp tục nói.
- Vậy thì Lý Tiếu ta sẽ trở thành người bình thường đầu tiên đi lên.
Người đàn ông nói.
- Nếu thất bại thì sao?
- Thì chết thôi.
- Lý gia phải làm sao đây?
- Lý gia còn có lão nhị và lão tam, đã nhiều năm rồi, Lý gia không có ta không phải vẫn như cũ à. Có lão nhị ở đó, việc lớn việc nhỏ trong nhà ta đều yên tâm. Lão tam là kẻ không đáng tin, khôn lỏi chỉ thích đùa nghịch một chút tự cho là mình thông minh, luôn cho rằng người khác không thể nhìn thấu hắn, chỉ có hắn tỉnh táo nhất. Thật ra, chỉ là thằng nhóc bịt tai trộm chuông đáng thương mà thôi. Nhưng mà có lão nhị và người kia nhà ngươi xem chừng hắn, ta cũng không còn gì không yên lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận