Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1807: Sự Thật Lại Như Thế

Tô Y lại hỏi.
- Cơ hội thì chắc chắn có, nhưng rất nhỏ. Tuy Minh Nhật kiếm khách đã dò xét được rõ ràng hồ sương mù, trên lý thuyết người sấm quan sau đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng Phong Thu Nhạn quá nóng nảy, nếu hắn có thêm thời gian chuẩn bị, cơ hội sẽ lớn hơn nhiều, như vậy quá lỗ mãng... Nhưng hiện tại đã không còn nhiều quả táo vàng, về tình thì việc hắn sốt ruột cũng có thể tha thứ...
Ý Cổ giáo thụ nói là Phong Thu Nhạn rất nóng lòng cầu thành, muốn nhân cơ hội để kiếm hời.
Nhưng lời Cổ giáo thụ vừa thốt ra, đã nhìn thấy Phong Thu Nhạn xuất hiện trên hồ sương mù, sau đó không hề có một động tác dư thừa, rút đao trực tiếp chém xuống phía trước.
Ầm!
Đao khí chém xuống như lưỡi đao thiên phạt, chém sương mù mờ mịt phía trước thành hai nửa, sương mù cuồn cuộn sang hai bên, lộ ra một con đường rộng rãi thẳng tắp.
Đao khí vẫn không ngừng, chém trên hồ nước, dũng mãnh phân hồ nước làm hai, sóng nước đổ sang hai bên, như bị thần lực tách ra, vẫn thông thẳng về phía xa.
Tại nơi tận cùng bị đao khí chém ra, có thể nhìn thấy gốc cây táo vàng một cách rõ ràng, thân thể Phong Thu Nhạn như lưu quang, phút chốc đã lao lên đảo nhỏ, đáp xuống trước thần thụ.
Lại rút đao chém, một quả táo vàng bị chém rơi thẳng vào tay hắn.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, mọi người đều đang chờ xem Phong Thu Nhạn sấm quan thế nào, hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý thì Phong Thu Nhạn đã kết thúc màn sấm quan.
Mãi đến khi hình ảnh ma phương từ thứ nguyên lĩnh vực nhảy ra bảng xếp hạng ma phương, lúc này mọi người mới chợt tỉnh, lập tức bùng nổ.
- Em gái ngươi, vừa rồi ta nhìn thấy gì vậy?
- Trời đất ơi, ngươi tát ta một cái đi, vừa rồi có phải ta nằm mơ không vậy?
- Con mẹ nó, hắn còn chưa tỉnh ngủ à? Vậy mà đã vượt qua rồi?
- Người này ở đâu ra vậy? Thật quá mạnh!
- Trong nhân loại chúng ta, xuất hiện một kẻ biến thái như vậy từ khi nào?
- Ai nói trong nhân loại chúng ta không có cường giả, Phong Thu Nhạn này không hề thua kém bất cứ một sinh vật dị thứ nguyên nào...
Trên màn hình bình luận đều sắp loạn mất rồi, khắp màn hình đều là dấu chấm hỏi, không ai có thể tin nổi, một người trẻ tuổi vô danh tiểu tốt, lại có thể dùng tư thái cường thế như vậy để qua cửa.
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy rõ ràng cái tên Phong Thu Nhạn lưu lại trên bảng xếp hạng, không chỉ điên mất, mà ai ai cũng gần như sắp phát điên.
Trên bảng xếp hạng chỉ có vài chữ đơn giản "Môn đồ Chu thị Phong Thu Nhạn", không màu mè nhiều chữ như Minh Tú, đơn giản trực tiếp, giống hệt như tính cách Phong Thu Nhạn.
Nhưng mấy chữ đơn giản như vậy, lại khiến tất cả mọi người cảm thấy có chút điên cuồng, nếu trước đó Minh Tú chỉ đang nói đùa, hiện tại lại có người gõ ra cờ hiệu của môn đồ Chu thị, khiến cho danh hiệu tưởng chừng có chút đùa vui này lại trở nên ý vị sâu xa hơn.
Huống chi cho dù Phong Thu Nhạn không phải đệ tử của Chu Văn, tất nhiên hắn cũng dưới trướng Chu Văn giống như Minh Tú, nếu không sẽ không gõ ra danh hiệu như vậy.
Một thế lực nhân loại không hề được xem là nổi tiếng trước đây, bỗng xuất hiện hai cường giả có tên trên bảng, điều này đã đủ dọa người rồi.
Hơn nữa cho đến bây giờ trên bảng này cũng chỉ có hai nhân loại như vậy, có thể nói là kiêu ngạo toàn Liên Bang.
- Lại là môn đồ Chu thị, rốt cuộc là thật hay giả vậy?
- Có phải cái tên Chu Văn kia thật sự rất mạnh hay không?
- Không phải bọn hắn thực sự là đệ tử của Chu Văn đấy chứ?
- Chắc chắn là giả, sao có thể có chuyện như vậy được, có tận hai đệ tử thiên tai cấp trên bảng xếp hạng ma phương, trừ khi Chu Văn kia là thần tiên!
- Cổ giáo thụ, ngài thấy thế nào? Minh Tú Phong Thu Nhạn có thật sự là đệ tử của Chu Văn hay không?
Tô Y vô cùng kích động nói.
- Cái này... Rất khó nói… Nhưng tóm lại không ai lấy chuyện kiểu này ra nói đùa được, một người trạc tuổi bọn hắn có thể dạy dỗ ra hai đệ tử như vậy, cũng có chút kỳ lạ...
- Cổ giáo thụ nói ra điều có vẻ nghịch lý, hắn cũng không dám khẳng định điều gì.
Lúc Minh Tú gõ ra danh hiệu kia, gần như không ai tin tưởng, đều cho rằng chỉ là vui đùa, nhưng hiện tại mọi người đều đã biến thành nửa tin nửa ngờ, đều không chắc rằng đang nói đùa, nhưng lại không dám tin tưởng có sự thật thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận