Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1895: Thứ Này Thật Lạ

- Ta biết ngươi không tin, vậy lời ta nói tiếp theo, sợ là ngươi sẽ càng không tin.
Tỉnh Đạo Tiên cười rất lạ, khiến Chu Văn cảm giác hơi nổi da gà.
- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
Chu Văn lạnh lùng nói.
- Ngươi có từng gặp mẹ ngươi chưa?
Tỉnh Đạo Tiên không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại.
- Ta...
Chu Văn há miệng, bỗng nhiên phát hiện tất cả điều liên quan tới mẹ đều là Chu Lăng Phong nói, hình như hắn thật sự chưa từng gặp mẹ của mình, thậm chí còn không có ký ức liên quan tới dáng vẻ của mẹ.
Chỉ là Chu Lăng Phong nói với hắn, mẹ hắn thế nào thế nào, bản thân Chu Văn lại không nhớ.
- Có ý gì?
Chu Văn dừng bước chân, nhìn chằm chằm Tỉnh Đạo Tiên, hỏi.
- Lúc Chu Lăng Phong ra khỏi Kỳ Tử Sơn, trong lòng đã ôm một đứa bé.
Lời nói của Tỉnh Đạo Tiên giống như động đất, khiến Chu Văn khiến sợ không thể nói chuyện.
- Đứa bé kia có lai lịch gì?
Sắc mặt Chu Văn phức tạp hỏi.
- Vậy ta không biết rồi, tóm lại lúc cha ngươi vào Kỳ Tử Sơn không dẫn theo đứa bé.
Tỉnh Đạo Tiên cười nói.
- Nói như vậy, tiểu sư đệ rất có thể không phải người?
Lưu Vân trợn to mắt đánh giá Chu Văn, nói.
- Ngươi mới không phải người.
Chu Văn bực bội nói.
Chu Văn rất rõ bây giờ Tỉnh Đạo Tiên nói những điều này là muốn khiến hắn quyết tâm vào Kỳ Tử Sơn, rốt cuộc là thật hay giả vẫn rất khó nói.
Cho dù là thật, thì đứa bé Chu Lăng Phong bé ra ngoài cũng rất có thể là An Tĩnh, chứ không phải Chu Văn.
Đương nhiên, đây cũng có một tiền đề, đó chính là Chu Lăng Phong không nói dối, hắn và An Tĩnh quả thật là bị trao đổi. Nhưng Chu Văn nghĩ lại lại cảm thấy chuyện này không đúng lắm.
Lúc trước lão hiệu trưởng Âu Dương Đình thường hay khen hắn là thiên tài, thậm chí còn nói trên đời có hai loại thiên tài, một là thiên tài khác, hai là Chu Văn.
Nhưng lúc đó mặc dù Chu Văn quả thật thiên phú rất tốt, nhưng cũng không tốt đến mức độ đó. Bây giờ biết Âu Dương Đình và Chu Lăng Phong cùng tiến vào Kỳ Tử Sơn, Âu Dương Đình cũng biết Chu Lăng Phong bế một đứa bé từ bên trong Kỳ Tử Sơn ra. Như vậy lão hiệu trưởng khen Chu Văn như vậy, thì có chút ý tứ sâu xa.
- Chân tướng rốt cuộc là gì?
Chu Văn chỉ cảm thấy khó bề phân biệt, không rõ rốt cuộc loại nào mới là chân tướng.
- Ngươi không cần nói những lời này, nếu ta đã đồng ý vào Kỳ Tử Sơn với ngươi, thì sẽ không nuốt lời.
Chu Văn cố ra vẻ chẳng quan tâm nói.
- Nói hay không do ta, nghe hay không do ngươi.
Tỉnh Đạo Tiên cũng không nói nhiều nữa, tiến về phía trước dẫn đường.
Con đường Tỉnh Đạo Tiên dẫn đi hoàn toàn không giống con đường bình thường Chu Văn vào Kỳ Tử Sơn, vòng qua vách núi có mọc hoa nhỏ, đã đến trước một khe nước.
Ba người chui vào trong khe nước giống như con chuột, chui vào trong men theo một lối đi nhỏ hẹp, chỉ có thể bò đi bằng tứ chi.
Chu Văn ở trong trò chơi đã lật phó bản Kỳ Tử Sơn không biết bao nhiêu lần, vậy mà lại không biết còn có một mật đạo vào Kỳ Tử Sơn như vậy, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
- Xem ra Kỳ Tử Sơn trong thực tế quả thật có khác biệt rất lớn với phó bản trò chơi.
Trong lòng Chu Văn thầm nghĩ.
- Phó bản khác chưa từng xuất hiện tình huống này, nhiều nhất cũng chỉ là một số chênh lệch nhỏ thôi. Xem ra Kỳ Tử Sơn quả nhiên có hơi khác Thứ Nguyên lĩnh vực khác.
Bởi vì không đến vách núi phía trước, nên Chu Văn cũng không biết có hoa nhỏ phải đã rời đi giống như Tỉnh Đạo Tiên nói hay không.
Tỉnh Đạo Tiên đã căn dặn trước, đoạn đường này không thể sử dụng bất cứ năng lực nào, nhất định phải thu liễm tất cả dao động nguyên khí của bản thân, cho nên ba người bò rất chậm.
Qua khoảng hơn một tiếng, ba người cuối cùng mới bò ra khỏi lối đi kia, lối ra là một ao nước được xây bằng thạch ngọc.
Xem ra lối đi bọn họ đã bò vào này chắc là đường nước chảy bên dưới ao.
Chu Văn đánh giá xung quanh, trong phó bản trò chơi hắn chưa từng thấy nơi này, khiến hắn không khỏi hơi nghi ngờ, có phải Kỳ Tử Sơn còn có một phó bản khác hay không.
- Ao này sao lại lạ như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận