Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1668: Giếng Cổ ͏ ͏ ͏

Chu Văn cẩn thận quan sát Ma Anh, cô vẫn giữ bộ dáng như vậy, giống như cô bé ma kiếm sĩ vừa đáng yêu vừa ác nghiệt, không khác gì với thường ngày. Nhưng Chu Văn quan sát kỹ một lúc thì phát hiện trên người Ma Anh đúng là hơi khác đôi chút.
Đồng tử của Ma Anh bình thường thoạt nhìn giống như màu đen, sự thực thì không phải màu đen mà là sắc tím đậm, màu đậm đến mức khiến người lầm tưởng là màu đen.
Nhưng hiện giờ đồng tử của Ma Anh trở nên nhạt màu, nhạt tới mức trở thành màu tím xám, sắc tím xám cho người cảm giác vắng vẻ héo mòn, nhìn lâu sẽ như bị hút vào trong mắt cô.
- Tiểu Anh Anh, ngươi muốn ăn cái gì?
Chu Văn lấy ra Trứng Phối sủng cấp cao, Nguyên Khí kết tinh và một ít căn nguyên mà mình thu nhặt được, xếp chúng nó trên giường cho Ma Anh tự chọn.
Ma Anh quét mắt qua mấy thứ kia, nhưng nhẹ lắc đầu. Chu Văn lại lấy một đống thứ khác ra, vẫn bị Ma Anh lắc đầu phủ định .
- Chẳng lẽ chỉ có thể sử dụng thức ăn dự trữ của Tiểu Anh Anh?
Chu Văn lục hết tài sản của mình ra nhưng không có thứ gì khiến Ma Anh muốn ăn, hắn bắt đầu nghĩ đến Sát Ma.
Ma Anh nhìn con mắt của Chu Văn đảo quanh ma kiếm của mình liền hiểu hắn đang nghĩ cái gì, lắc đầu nói:
- Không đủ ăn.
Đáng tiếc ma kiếm không ra khỏi vỏ, Sát Ma không thể cảm giác được tình huống bên ngoài, nếu không thì sợ rằng muốn liều mạng với Chu Văn.
“Ôi cô nương của ta ơi, ngươi không ăn cái này, không ăn cái kia, cứ kén ăn như vậy thì sớm muộn gì sẽ chết đói."
Chu Văn thầm buồn bực, nhưng hắn không nói lời này với Ma Anh, chỉ suy nghĩ trong đầu.
Chu Văn ngồi xổm ở trước mặt Ma Anh, sờ đầu của cô, hỏi:
- Tiểu Anh Anh, ngươi có món gì muốn ăn không?
Ma Anh ngẫm nghĩ, xoay người đi ra ngài, Chu Văn vội vàng đi theo, đã nhiều ngày không ra khỏi cửa, bước ra khỏi phòng gặp ánh sáng mặt trời làm hắn cảm thấy hơi chói mắt.
Nơi Chu Văn ở là một tứ hợp viện nằm ở góc tây bắc thành phố cổ, trong Quy Đức cổ thành đầy rẫy tứ hợp viện giống như vậy, không dễ thấy, thật ra có nhiều tứ hợp viện lớn hơn chỗ này nhiều.
Là chủ nhân hiện tại của thành phố cổ, Chu Văn có thể lựa chọn nơi tốt hơn, lý do hắn không làm như vậy là vì tứ hợp viện thoạt trông không bắt mắt này thật ra có chỗ kỳ dị.
Mỗi tòa kiến trúc trong thành phố cổ cơ hồ đều là không gian nhỏ độc lập, Chu Văn đã thăm dò đa số kiến trúc, nhưng còn vài nơi ít ỏi thì hắn chưa tìm được phương pháp đi vào.
Như miếu thành hoàng, gác chuông, một số sân lớn kỳ lạ, Chu Văn tạm thời không tìm ra biện pháp đi vào. Còn sân nhỏ này, tuy có thể vào nhưng có một số việc kỳ dị, mãi đến bây giờ Chu Văn vẫn không hiểu được.
Hắn ở lại chỗ này một mặt là vì thăm dò bí mật của viện nhỏ, một mặt là sợ nơi này xảy ra chuyện gì, nếu thật sự có chuyện thì hắn cũng trấn áp kịp lúc.
Sân không lớn, kiến trúc vốn không có nhiều chỗ đặc biệt gì, nhưng trong sân này có một cái giếng, vào một số ngày đặc biệt sẽ nghe tiếng nước vỗ trong giếng.
Thoáng nghe tiếng nước trong giếng thì thấy bình thường, một số giếng bơm nước hoặc có nguồn suối dưới đất phát ra tiếng nước chảy cũng không kỳ lạ.
Sự thực thì cho dù trong giếng cổ sinh vật dị thứ nguyên nào phát ra tiếng vang cũng không kỳ lạ.
Cái giếng này kỳ lạ ở chỗ bên trong không có nước, một cái giếng không có nước nhưng thường nghe tiếng nước lúc nửa đêm, điều này hơi lạ.
Chu Văn từng phái Phối sủng đi xuống thăm dò, kết quả không phát hiện được gì, giếng cổ này vốn không quá sâu, hắn có thể nhìn thẳng xuống đáy. Đáy giếng đều là đất khô lắng đọng nhiều năm, không ẩm ướt chút nào, càng miễn bàn có nước.
Mỗi lần tiếng nước vang lên là Chu Văn sẽ đứng ở miệng giếng nhìn xuống, kết quả y như nhau, chỉ có thể trông thấy đất bùn ở đáy giếng, không thấy một giọt nước nào.
Nhưng tiếng nước nghe như nước suối dâng trào rõ ràng róc rách bên tai, không chỉ riêng Chu Văn, hễ đi vào sân nhỏ là ai đều có thể nghe thấy.
Chu Văn từng đào móc đáy giếng, nhưng mặc kệ đào xuống bao sâu đều không có bất cứ phát hiện, hơn nữa đào ra đất qua một khoảng thời gian sẽ trở lại như ban đầu, giống như chưa từng bị đào ra.
Giếng cổ kỳ dị như vậy ở trong một tòa nhà như vậy, sao Chu Văn có thể yên tâm? Hắn đành phải ở lại, lỡ như xảy ra vấn đề gì cũng có thể xử lý kịp thời.
Nhưng qua lâu như vậy, tuy nửa đêm giếng cổ hay vang lên tiếng nước nhưng không có gì khác lạ nữa, cho nên gần đây Chu Văn không cố ý nghiên cứu giếng cổ.
Ma Anh từ trong nhà đi ra, thẳng tới bên cạnh giếng cổ, nhảy lên miệng giếng, thò đầu nhìn vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận