Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1813: Thiên Không Rực Rỡ

- Một kiếm này của ta thế nào, như vậy có xứng dạy dỗ đệ tử hay không?
Chu Văn thu kiếm lại, đứng đó nhìn thiếu nữ bình tĩnh hỏi.
Thiếu nữ nhìn Chu Văn, môi giật giật, lại không nói nên lời, tất nhiên nàng nhìn ra được, cảnh giới và trình độ trong một kiếm này của Chu Văn vượt xa Tần Trăn, ngay cả nàng cũng không thể nào thăm dò ra được quỹ tích này, trình độ như vậy, trong dị thứ nguyên, e là chỉ có cường giả đại lão cấp của các tộc mới có thể làm được.
Một nhân loại lại có thể luyện được kiếm pháp đến mức này, có thể nói là đến gần vô hạn của những đại lão cảnh giới mạt thế cấp, thậm chí có thể so sánh với cảnh giới mạt thế cấp, thiếu nữ không thể nào tin nổi, rốt cuộc Chu Văn làm thế nào để đạt được.
Thiếu nữ rất rõ, trong nhân loại không thể nào có mạt thế cấp, ngay cả những người gần gũi cũng không thấy, cảnh giới kiếm pháp của Chu Văn hiển nhiên đã vượt xa cấp bậc của bản thân hắn.
Trên thực tế thiếu nữ đã đánh giá cao cảnh giới của Chu Văn, trảm tiên của Chu Văn thực sự rất mạnh, cảnh giới cũng thật sự rất cao.
Lúc dạy bảo Tần Trăn, sư vực phản hồi tin tức, cũng khiến bản thân Chu Văn nhận thức sâu sắc hơn với trảm tiên, quá trình dạy học cũng là quá trình trưởng thành của bản thân, vì vậy nên mới có cảnh giới trảm tiên như hiện tại.
Cảnh giới trảm tiên hiện tại, thực sự đã gần cảnh giới của đại lão mạt thế cấp rất nhiều, nhưng vẫn còn một khoảng cách không nhỏ, sở dĩ thiếu nữ sinh ra cảm giác như vậy, cũng có công lao của sư vực. ͏ ͏.
Lúc thiếu nữ biểu diễn kiếm pháp, sư vực cũng đã phân tích một chút với nàng, chỉ cần thông qua phân tích như vậy, Chu Văn đã có nhận thức nhất định với sức mạnh quỹ tích của nàng, lúc dùng kiếm mới có thể chĩa mũi nhọn vào đúng, do đó đạt được hiệu quả tốt hơn.
Sư vực của Thiên giới giai, thực sự là nhất môn thần kỹ.
Ánh mắt thiếu nữ nhìn về phía Chu Văn, hoàn toàn không còn khinh thường như lúc trước.
Bản thân thiếu nữ là tồn tại đã đến gần vô hạn ở mạt thế cấp, cũng là mạt thế cấp gần nhất có thể thăng cấp của Quỹ Tích thánh điện, theo ý nàng, Chu Văn đã có tư cách ngang hàng với nàng, ít nhất ở cảnh giới kiếm pháp là như vậy.
- Cô nương, còn ngơ ra đó làm gì, không mau qua đây bái sư, có thể bái làm môn hạ của huynh đệ ta, xem như là may mắn của ngươi.
Lý Huyền giễu cợt nói.
- Đúng đấy, tiểu cô nương, mau bái sư đi, có thể bái sư làm môn hạ của Chu thành chủ, thật sự là may mắn của ngươi, bỏ lỡ thôn này, sẽ không còn điếm nào nữa đâu.
- Rất đúng rất đúng, có thể bái làm môn hạ của Chu thành chủ, bao nhiêu người cầu còn chẳng được, ngươi là vì họa mà được phúc đấy.
Mọi người đều sôi nổi, nói đến mức mặt thiếu nữ kia lúc trắng lúc xanh, có vẻ như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Lúc này Tiêu đứng dậy, ho nhẹ một tiếng nói:
- Kiếm pháp của Chu thành chủ thực sự hiếm có trên đời, kiếm pháp của vị cô nương vẫn chưa được tốt lắm, hay là xem như trận đánh cược này hòa đi có được không?
Trong lòng Tiêu hiểu rất rõ, nếu thiếu nữ thật sự bất chấp mọi thứ bùng phát lên, cho dù mấy người Chu Văn có thể bình yên vô sự nhưng sợ rằng Quy Đức thành này sẽ máu chảy thành sông.
Tiêu vừa dứt lời, thiếu nữ lại đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như lưỡi dao nhìn chằm chằm Chu Văn, gằn từng chữ nói:
- Ta bái sư, ngươi dám nhận sao?
Chu Văn vốn chưa thật sự xem đây là một việc thành công, nếu biết thiếu nữ không phải nhân loại, mà là dị tộc Quỹ Tích thánh điện, hắn cũng không có tâm trạng thu nhận một đệ tử dị tộc, càng không thể nghiêm túc dạy nàng gì cả, để tránh tương lai sẽ thành mối họa cho nhân loại.
Lúc Tiêu nói chuyện, Chu Văn đã định thôi, nhưng thiếu nữ khiêu khích như vậy, ngược lại Chu Văn lại không muốn bỏ qua cho nàng như vậy.
- Sao ta lại không dám nhận?
Chu Văn nhàn nhạt hỏi ngược lại.
- Được, vậy ta sẽ bái ngươi làm thầy, hi vọng sau này ngươi sẽ không hối hận.
Thiếu nữ dứt lời, thực sự tiến lên một bước, quỳ gối xuống trước mặt Chu Văn, lớn tiếng nói:
- Sư phụ tại thượng, xin nhận của Tầm Tích đệ tử tam bái.
Tiêu ở bên cạnh biến sắc, muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Thiếu nữ không nói nhiều lời, đã cúi xuống bái, khoảnh khắc trên trán nàng chạm nhẹ mặt đất, bầu trời vốn đang trong xanh, bỗng chốc trở nên kỳ lạ.
Bầu trời như biến thành kính vạn hoa, tổng thể bị chia cắt thành nhiều mảnh nhỏ, những đám mây và mặt trời, trải qua sự khúc xạ của kính vạn hoa, như biến thành vô số cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận