Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 2030: Hỏi Lại

Đại Ma Vương mê tít những vật do nàng đem tới, mày mò nghiên cứu đến nỗi không còn tâm tư để ý đến những chuyện khác, nữ nhân này mới có cơ hội châm ngòi âm thầm, để Vạn Tộc không chịu được sự ức hiếp của Ma Tộc, liên hợp lại diệt Ma Tộc.
Lúc đó Thần Tộc cũng với Tiên Tộc vô cùng hùng mạnh, cũng là phụ tá đắc lực nhất của Đại Ma Vương, không ngờ đến Tiên Tộc và Thần Tộc đồng thời phản bội, cùng với việc Tiên Đế Hoàng của Tiên Tộc hoành không xuất thế, sức mạnh không thua kém gì sức mạnh của Đại Ma Vương.
Vậy nên trên chiến trường đại chiến loạn lạc, lỡ say mê vào những đồ vật thần bí kia mà tiêu hóa quá nhiều sức mạnh để nghiên cứu, Đại Ma Vương chỉ có uất hận mà bại trận.
Nhưng mà cho dù vậy, Đại Ma Vương đã đả thông một lối đi không gian, mang theo chín đại ma sủng của mình rời khỏi chiến trường rồi biến mất không rõ tung tích.
Tính là để bản thân mình ngư ông đắc lợi, không ngờ đến vị Tiên Đế kia không chỉ để cho Đại Ma Vương chạy thoát, hơn nữa sức mạnh của vị Tiên Đế kia vượt xa dự liệu của nàng.
Từ sau khi Đại Ma Vương biến mất, kế hoạch của nàng vốn định chinh phục thế giới này, đem tất cả những người mạnh nhất của thế giới này làm nô bộc, tạo dựng một hoàn cảnh sinh hoạt tốt nhất cho con gái của nàng. Bởi vì nàng ta đã xem thường vị Tiên Đế kia, kế hoạch của nàng bị phá hỏng gần hết, bao nhiêu đồ vật quan trọng cũng bị chôn lại trong di thất kia vì một trận chiến, chính nàng còn suýt nữa khó giữ được tính mạng. Cũng bởi vì vị Tiên Đế kia không hiểu rõ khoa học kỹ thuật của thế giới khác, nên nàng mới chiến thắng một phen đánh cược ở trong trận chiến, trấn áp vị Tiên Đế kia.
Thực tế vị Tiên Đế kia không bị thương chút nào, trái lại nàng bị thương không nhẹ, năng lượng của chiến phục cũng bị hao hết, nên nhất định nàng phải trở về trong khoang thuyền để bổ sung năng lượng.
Cũng may vị Tiên Đế kia cũng là người tuân thủ lời ước hẹn, bước đến vòng vây của Kỳ Tử sơn, giúp nàng ta bảo vệ đứa con, mới khiến cho nữ nhân có thể an tâm ngủ say bổ sung năng lượng.
Chu Văn càng nghe càng thấy không thích hợp, bởi vì nói tới nói lui nãy giờ, những thứ mà nàng ta nhắc đến, đến cũng chỉ có hai điểm.
Điểm thứ nhất là căn cứ thí nghiệm, một điểm khác là thế giới của Chu Văn, còn những gì liên quan đến thế giới của nàng ta, thì nàng ta hoàn toàn không biết một chút nào cả.
- Ngươi thử nhớ lại xem, bầu trời ở thế giới của ngươi là màu gì?
Chu Văn hỏi nữ nhân.
- Bầu trời đương nhiên là màu...
Ban đầu nữ nhân chỉ thản nhiên trả lời, vậy mà lời còn chưa dứt, trong đầu nàng hồi tưởng lại chuyện quá khứ, đột nhiên phát hiện ra, bản thân nàng cũng chưa từng nhìn qua dáng vẻ của bầu trời như thế nào, sắc mặt dần không ổn.
- Vậy thì nhà của ngươi, không lẽ là ở bên trong căn cứ thí nghiệm kia à.
Vẻ mặt của Chu Văn có phần kỳ lạ, hỏi lại nữ nhân.
- Nhà của ta... căn cứ.
Vẻ mặt của nữ nhân càng ngày càng cổ quái.
Chu Văn nhìn bộ dáng của nữ nhân, liền biết chuyện này quả nhiên có vấn đề. Làm gì có chuyện lại có người cho rằng thế giới của mình không có thần thế giới.
Cho dù hai thế giới là khác nhau, thì cũng sẽ có miêu tả cụ thể hơn, mà không phải chỉ có một hai câu nói đơn giản không có thần thế giới như ban nãy, chuyện này khiến cho Chu Văn cảm thấy rất quái lại.
Này không giống như lời nói mà con người có thể nói ra, chỉ giống như là đáp án mà máy móc đã thiết lập sẵn. Nữ nhân kia rõ ràng không phải là một người máy, vì vậy tại sao nàng lại trả lời vấn đề này như thế?
- Vậy cuối cùng ngươi có thể nhớ những gì?
Chu Văn nhìn chằm chằm nữ nhân rồi hỏi.
- Ta nhớ được ta và chồng rất hạnh phúc... chúng ta sinh ra được một đứa con gái nhưng thân thể của nó không tốt... còn về thế giới của ta... ta chỉ nhớ... ta chỉ nhớ được.
Nữ nhân bắt đầu nói năng lộn xộn.
Chu Văn có thể hiểu được cảm xúc hiện tại của nàng, nếu như là hắn, thì hắn cũng sẽ sụp đổ như vậy.
- Ngươi nói cho ta hay, thế giới kia làm sao ngươi đi vệ sinh? Thức ăn của ngươi có hình dáng như thế nào? Chúng được mua từ đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận