Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1860: Loài Người Dốt Nát

Là một người dẫn chương trình chuyên nghiệp, nàng vốn không nên để tình huống này xảy ra, nhưng bây giờ nàng thật sự không muốn nói chuyện, trong lòng tràn đầy cảm giác bất lực.
Đột nhiên, hình ảnh khối ma phương như thể đứng im đột nhiên có động tĩnh, một bóng dáng xuất hiện trên Thần Sơn.
- Chu Văn?
Tô Y thấy rõ bóng người trên màn hình, không khỏi ngạc nhiên kêu ra tiếng.
Sau khi liên tục có hai vị cường giả trong nhân loại thảm bại, Chu Văn lại xuất hiện trên Thần Sơn vào thời điểm này, làm cho người ta có dự cảm vô cùng không tốt.
- Làm sao lại chọn vào thời điểm này?
Cổ giáo sư không khỏi nhíu mày.
Mặc cho ai cũng biết rõ, trong nhân loại hiện tại, chỉ sợ còn không thể chống lại Thiên Ngoại Tiên, Khương Nghiễn và Chung Tử Nhã hai lần chiến đấu, đã làm cho tất cả mọi người tỉnh táo nhận ra điểm này.
Hiện giờ, tùy tiện chiến đấu với Thiên Ngoại Tiên, nhìn thế nào cũng không phải là một lựa chọn tốt.
- Quá kích động.... thật sự quá kích động rồi... bất luận là Chung Tử Nhã hay là Khương Nghiễn, chỉ cần có thể chờ thêm hai năm nữa, cho dù chỉ có một năm, thiên chi kiêu tử như vậy rất có thể trưởng thành đến trình độ đánh một trận với Thiên Ngoại Tiên, nhưng hiện tại đều hy sinh vô ích. Bây giờ Chu Văn lại đi, thật sự là quá trẻ tuổi... quá bồng bột rồi... ôi.
Lúc này, Cổ giáo sư thật sự cảm thấy rất tiếc hận, thậm chí có chút tức giận hận rèn sắt không thành thép.
Quả thật đúng như lời hắn nói, nếu như chờ thêm một hai năm, Chu Văn có lẽ sẽ có mười phần nắm chắc đánh bại Thiên Ngoại Tiên, nhưng đến lúc đó cho dù thắng thì có ý nghĩa gì đây? Đúng thời gian làm đúng chuyện, có một số việc một khi bỏ lỡ thì cả đời không thể nào làm lại được.
Chu Văn từng bước từng bước đi lên Thần Sơn, đi tới trước thần điện, chăm chú nhìn Chung Tử Nhã, Khương Nghiễn và Vương Minh Uyên bị trói trên trụ bạch ngọc.
Thấy rõ bộ dáng Chung Tử Nhã và Khương Nghiễn, trái tim Chu Văn không khỏi trầm xuống. Thông qua khối ma phương quan sát, cũng không thể phán đoán chính xác hai người có hoàn toàn đoạn cắt đứt cơ hội sống hay không, cho nên trong lòng Chu Văn vẫn luôn ôm một tia hy vọng, hy vọng bọn họ vẫn còn một cơ hội sống sót.
Nhưng bây giờ sau khi quan sát ở cự ly gần, trái tim Chu Văn lại lạnh lẽo, bọn họ quả thật đã hoàn toàn bị cắt đứt mạng sống rồi, không thể nào sống lại được nữa.
Đến Vương Minh Uyên, trên người vẫn còn tồn tại sức sống, hơn nữa còn không kém, bị thương cũng không nặng như trong tưởng tượng.
- Ngươi cuối cùng cũng tới.
Giọng nói của Thiên Ngoại Tiên truyền đến, đồng thời cũng từ trong thần điện đi ra.
- Thiếu nợ, dù sao cũng phải có người đến đòi.
Chu Văn đánh giá Thiên Ngoại Tiên nói.
- Ngươi muốn đòi như thế nào?
Thiên Ngoại Tiên thản nhiên hỏi.
- Nợ máu trả máu.
Ánh mắt Chu Văn như lưỡi dao, chăm chú nhìn Thiên Ngoại Tiên, từng bước đi về phía trước, từng ngôi sao hiện lên bên ngoài cơ thể hắn, khoảnh khắc đó giống như bầu trời đầy sao sáng rực.
Theo bước chân Chu Văn đi tới, tràn ngập vì sao hóa thành từng đạo Lưu Tinh thẳng tắp tấn công về phía Thiên Ngoại Tiên, chi chít kiếm quang tựa như dòng nước lũ xẹt qua hư không, đan xen vào nhau đánh giết về phía Thiên Ngoại Tiên.
Không có tốc độ cực hạn, cũng không có biến hóa vô tận, sức mạnh thuần túy áp chế.
- Một nhân loại mà muốn so đấu sức mạnh với Thiên Ngoại Tiên Tận Thế cấp? Chuyện này có thể ư?
Nhân loại đang xem cuộc chiến trong lòng đều tràn đầy nghi vấn.
Chung Tử Nhã, Khương Nghiễn đã đấu hai lần với Thiên Ngoại Tiên, đã đủ khiến cho tất cả mọi người biết rõ chênh lệch giữa nhân loại và Thiên Ngoại Tiên.
Dù là Chung Tử Nhã hay Khương Nghiễn, lúc mới bắt đầu chiến đấu, sức mạnh đều chênh lệch rất lớn với Thiên Ngoại Tiên, dường như khó mà thể vượt qua.
Chu Văn đi lên lập tức muốn đánh nhau với Thiên Ngoại Tiên, nhìn thế nào cũng không phải là hành động sáng suốt.
- Loài người dốt nát.
Thiên Ngoại Tiên bất động như núi, ngàn vạn kiếm quang cách nàng ta vẻn vẹn chỉ chưa đến một thước, hình như đang dừng lại.
Không, không nên nói là dừng lại, kiếm quang kia vẫn như di chuyển, chỉ là động quá chậm, chậm đến mức mắt thường không thể nào phát hiện, vẻn vẹn khoảng cách một thước, vạn năm cũng khó đi được một phần nghìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận