Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1947: Chiếc Thuyền Cứu Rỗi

Mặc dù có người rơi xuống nước chết, nhưng vẫn có không ít người xếp hàng chuẩn bị lên thuyền.
Dù sao cũng có rất ít Thứ Nguyên lĩnh vực không cần chiến đấu đã có thể có được phối sủng, hơn nữa ít nhất còn là phối sủng cấp Thần Thoại.
Mặc dù là phối sủng Thần Thoại không thể tiến hóa kia, nhưng cũng đủ để người bình thường điên cuồng rồi.
- Huấn luyện viên, có nhìn ra cách thức gì không?
Minh Tú nhìn về phía Chu Văn, hỏi.
- Minh Tú, câu này của ngươi rất dư thừa.
Vẻ mặt Phong Thu Nhạn như đang nói huấn luyện viên tất nhiên sớm đã có tính toán trước rồi.
- Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của huấn luyện viên.
Tần Trăn gật đầu, giống như rất tán thành với quan điểm của Phong Thu Nhạn, nàng cũng cảm thấy Chu Văn chắc chắn đã nhìn rõ tất cả rồi.
Chu Văn nhìn ba cặp mắt tràn đầy mong chờ và ngưỡng mộ, trong lòng lại là ngựa cỏ bùn gào thét.
- Ta dẫn mấy người các ngươi ra ngoài là dư thừa, đúng là đòi mạng mà, ta nắm bắt cái khí à!
Trong lòng Chu Văn buồn bực.
Hắn cũng là tới xem tình hình, bây giờ bị ba tên này làm cho nếu hắn không đi, thì giống như là tội ác tày trời vậy.
- Chu Văn, chúng ta cùng lên thuyền đi.
Bỗng nhiên Vương Lộc nói.
- Được. Chu Văn nhìn về phía Vương Lộc, thấy Vương Lộc khẽ gật đầu với hắn, lập tức hiểu ra Vương Lộc chắc chắn có nắm bắt, nếu không cũng sẽ không nói ra lời như vậy.
Mấy người đi theo sau Vương Lộc, xếp ở cuối cùng của đội ngũ.
- Các ngươi muốn cùng lên thuyền sao?
Nghe đối thoại vừa rồi của mấy người, Fred như cười như không nói:
- Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, chiếc thuyền cứu rỗi chỉ có thể chở một người, nếu không chắc chắn không thể qua.
- Người khác không thể qua, không có nghĩa bọn ta không thể qua.
Minh Tú thấy Chu Văn cũng đã đồng ý cách nói của Vương Lộc, cho rằng trong lòng Chu Văn đã rõ, nên lập tức cứng rắn đáp trả.
- Vậy sao? Vậy ta thật sự muốn xem xem các vị cùng qua sông Thiên Đường thế nào. Thế này đi, các ngươi không cần xếp hàng nữa, đi thẳng đi, chút quyền lực này ta vẫn là có.
Fred đã xác định được thân phận của Chu Văn.
Có thể khiến đám người Minh Tú và Phong Thu Nhạn tin phục như vậy, ngoài Nhân Hoàng Chu Văn ra, trên thế giới này e là không tìm được người thứ hai nữa.
- Không cần, bọn ta xếp hàng ở đây là được.
Vương Lộc lên tiếng từ chối Fred.
Nếu thật sự muốn đãi ngộ đặc biệt, thì cũng không cần Fred làm người tốt, nói ra thân phận Nhân Hoàng e là tất cả mọi người đều sẽ tự động nhường Chu Văn lên thuyền trước.
Fred không còn nói gì nữa, chỉ ở bên cạnh xem, hắn chính là muốn xem xem đám người Chu Văn làm sao cùng vượt qua sông Thiên Đường.
Chiếc thuyền cứu rỗi một lần chắc chắn không thể nào lên hai người, hơn nữa nhóm Chu Văn tổng cộng có năm người. Capet gia từng thử rất nhiều lần, quá một người chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ.
Nếu Nhân Hoàng chết ở sông Thiên Đường, thì cũng coi như là một tin tức tốt to lớn đối với Capet gia.
Dù là Chu Văn hay là An Thiên Tá đều có quan hệ vô cùng tệ với Capet gia, xảy ra xung đột không ít. Có không ít cường giả thiên tư tung hoành của Capet gia đều chết trong tay của Chu Văn và An gia. Lúc này Fred không dám trở mặt với Chu Văn, đó là vì tự biết đánh không lại, trong lòng lại mong Chu Văn chết sớm. Bớt một Nhân Hoàng, Capet gia sẽ vỗ tay khen hay, cùng lắm thì tiếc nuối nói một câu “tuổi trẻ ngông cuồng là sẽ phải trả giá”.
Nhóm Chu Văn xếp trong hàng dài dằng dặc, qua hai ba tiếng cuối cùng mới tới lượt bọn họ.
Fred không chờ đợi được rồi, ước gì có thể đẩy hết người xếp phía trước Chu Văn xuống sông, để cho nhóm Chu Văn mau chóng lên thuyền, mau chóng rơi xuống nước, dìm chết kẻ thù lớn này của Capet gia.
- Ta lên thuyền trước, rồi các ngươi lên theo sau.
Vương Lộc nói, rồi nhẹ nhàng nhảy lên đáp trên mặt chiến thuyền cứu rỗi.
Nhóm Minh Tú vẫn hơi lo lắng, chuẩn bị ra tay cứu người bất cứ lúc nào, dù sao trong lòng bọn họ cũng hiểu Vương Lộc không phải tín đồ của Thượng Đế.
- Rơi xuống... Rơi xuống...
Fred lại ở bên cạnh nguyền rủa ác độc trong lòng, hắn ước gì bên Chu Văn toàn quân bị diệt hết mới tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận