Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1969: Làm Sao Chụp Được?

A Dũng cảm thấy, cho dù sau khi mình ra ngoài, kể lại tất cả với những đồng bạn trong Sa Hải thì đoán chừng cũng không có ai sẽ tin lời nàng.
- Đi thôi, chúng ta đi Thiên Mệnh đài, ngươi hẳn là tìm đường được chứ?
Chu Văn hạ xuống bên cạnh A Dũng, khẽ cười nói.
- Hẳn... Có thể đi...
A Dũng đột nhiên cảm giác hơi gò bó.
Toàn bộ không vực Thứ Nguyên hoàn toàn không cảm giác được phương hướng, không có trên dưới, không có trái phải, ngươi thậm chí không biết mình có phải là đi thẳng hay không.
Dưới tình hình không có vật tham chiếu, làm sao có thể khẳng định được mình đúng là đang đi thẳng?
Giống như giống nhân loại sinh sống trên Địa Cầu thì cho rằng Địa Cầu bằng phẳng, cảm giác của bản thân nhân loại có đôi khi là cực kỳ không đáng tin cậy.
A Dũng lại hoàn toàn không mất phương hướng ở trong loại không vực này, nàng mang theo Chu Văn tìm kiếm trong không vực, tuy là nàng cũng không biết Thiên Mệnh đài ở chỗ nào, thế nhưng chỉ cần chậm rãi tìm kiếm, không bị mất phương hướng trong không vực thì tìm được Thiên Mệnh đài chỉ là vấn đề thời gian.
Tìm khoảng hai ba ngày, cuối cùng hai người cũng thấy được toà thềm đá Thiên Mệnh đài kia.
Ở hiện trường nhìn Thiên Mệnh đài càng làm người ta cảm thấy chấn động hơn khi nhìn trong khối ma phương. Đường thông thiên kia lượn vòng hướng lên, chạy thẳng tới chân trời.
Chu Văn lấy điện thoại di động ra chụp lại đồ án bàn tay trên thềm đá, điện thoại di động lập tức tiến vào quá trình download hình ảnh tiếp theo.
- Ngươi đang làm gì vậy?
A Dũng tò mò đánh giá điện thoại di động trong tay Chu Văn.
- Chụp ảnh lưu niệm.
Chu Văn cười nói.
- Chụp ảnh lưu niệm là cái gì?
A Dũng vẫn có vẻ lơ mơ như cũ.
- Là chụp một tấm hình, ghi lại hình ảnh lúc này, sau đó lúc nhớ lại có thể mang ra xem, giống như hình ảnh đó trên đồng hồ quả quýt của ngươi vậy.
- Thì ra ảnh chụp là dùng thứ này chụp ra sao? Ta còn tưởng là dùng loại màn hình không thời gian nào đó có khả năng đông cứng thời không đó chứ.
- Ngươi ở Dị Thứ Nguyên chưa từng thấy loại vật như điện thoại di động cũng bình thường, như vậy đi, ta chụp tấm hình cho ngươi làm kỷ niệm.
Chu Văn lấy ra một chiếc điện thoại di động thông thường, ngắm A Dũng chuẩn bị chụp ảnh.
- Ta phải làm gì? Tay ta nên để đâu? Ta đứng thế này được chưa?
A Dũng nhất thời tay chân luống cuống.
Chu Văn cứ thế nhấn nút, muốn ghi lại dáng vẻ hốt hoảng của nàng.
Thế nhưng trong tấm hình điện thoại di động chụp được lại không có hình dáng A Dũng, cứ như là nàng cơ bản không tồn tại.
Sinh vật cấp Khủng Cụ trở lên, mắt thường và máy móc đều đã không thể nhận biết, phải sử dụng máy móc đặc biệt mới có thể nhìn thấy được, điện thoại di động bình thường không có sẵn chức năng này.
- Thế nào thế nào?
A Dũng lắc mình tới phía sau Chu Văn, mong đợi nhìn về phía màn hình điện thoại di động, thế nhưng lại phát hiện trên màn hình điện thoại di động tuyệt không có hình dáng của nàng, liền hơi nghi hoặc nhìn về phía Chu Văn hỏi:
- Tại sao không chụp ta?
- Ngươi chờ một chút.
Chu Văn cất điện thoại di động, lấy ra một trang giấy và bút chì, cố định tờ giấy trên không trung, sau đó dùng bút vẽ trên giấy.
Mặc dù Chu Văn võ không được tốt, thế nhưng bằng năng lực bây giờ của hắn, chỉ là muốn sao chép ra một bức họa lại không phải là việc khó gì.
Bằng vào trí nhớ của mình, Chu Văn vẽ ra dáng vẻ tay chân luống cuống vừa rồi của A Dũng, ở sau lưng của nàng còn có thềm đá Thiên Mệnh đài làm bối cảnh.
Ảnh chụp xinh đẹp có thể có ngàn ngàn vạn vạn, thế nhưng dáng vẻ ngây thơ ngờ nghệch của đại lão Tận Thế cấp như vậy thì sợ là khó có thể có tấm thứ hai.
- Ảnh chụp làm ra như thế này sao? Sao mà không giống tấm hình kia của ta?
A Dũng nghi ngờ nói.
- Ảnh chụp có các loại khác nhau, của ta đây là một loại ảnh chụp khá đặc biệt, cao cấp hơn tấm hình kia của ngươi.
Thực ra trong lòng Chu Văn vẫn còn có chút nghi ngờ, cha của A Dũng làm thế nào có thể chụp ra được nữ thần số mệnh.
Nghĩ đến cha của A Dũng, Chu Văn lại nghĩ tới An Sinh, cũng không biết hắn có phải là cha của A Dũng hay không.
Chu Văn nhớ kỹ An Sinh từng nói, khi hắn mất trí nhớ thì bị An Thiên Tá nhặt về, tên cũng là An gia đặt cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận