Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1962: Thiên Mệnh Đài

Cùng với suy nghĩ này, Chu Văn nhìn A Dũng càng lúc càng thuận mắt, thậm chí còn cảm thấy nàng hơi quen quen.
Nhưng Chu Văn chỉ cho rằng đây là ảo giác, loài người có đôi khi là như vậy, một số khoảnh khắc lại gặp phải người xa lạ mang cảm giác quen thuộc.
A Dũng rõ ràng cũng không biết đường nên mới vòng vo rất lâu, may mắn là bởi vì sợ khí tức Tận Thế cấp của A Dũng, cho nên cả một đoạn đường không có ai mắt mù lên ngăn cản, một đường thẳng băng tới miếu thần Thiên Hỉ.
Lần nữa tới miếu thần Thiên Hỉ, trong lòng Chu Văn hơi xúc động.
- Sao ngươi tới đây?
Đế Tận thấy Chu Văn tới, đằng sau còn có sinh vật dị thứ nguyên Tận Thế cấp thì hơi ngạc nhiên.
- Có việc muốn mời Đế Quân giúp đỡ.
Chu Văn nói.
- Cái người đằng sau cùng ngươi tới à?
Đế Tân hỏi.
- Đúng vậy.
Nghĩ một lát Chu Văn bổ Sung:
- Nàng không nói gì cả.
Đế Tận gật đầu:
- Nói đi, ngươi muốn giúp gì?
- Thật ra không quan trọng lắm, ta chỉ muốn ngươi chỉ đường thôi.
Chu Văn hơi ngại.
- Đường gì?
Đế Tân còn tưởng Chu Văn nói đùa, ai ngờ là thật.
Nghe xong Chu Văn miêu tả, sắc mặt Đế Tân có chút lại - Ngươi tới Thiên Mệnh đài làm gì?
- Ngươi không biết địa điểm cuộc chiến Ma Phương là ở đó sao?
Chu Văn có chút nghi ngờ, bộ dạng này chắc chắn không giống với người không biết gì.
- Mấy ngàn năm rỗi ta không ra ngoài, làm sao biết được việc ngoài đó chứ?
Đế Tân thở dài, tiếp tục nói:
- Chỗ Thiên Mệnh đài, tốt nhất ngươi đừng có đi.
- Vì sao?
Chu Văn không hiểu, cuộc chiến Ma Phương cũng có luôn rồi, vì sao hắn không đi được chứ.
- Thiên Mệnh đài chính là địa bàn mà Dị Thứ nguyên chi vương đăng cơ, chỉ có Dị Thứ nguyên chi vương mới được ở đó, nếu mệnh của ngươi không phải là vua, vậy thì thứ tặng cho ngươi, chỉ có thể là cái chết. Lời của Đế Tân làm Chu Văn giật mình.
- Không đúng, bây giờ người đang trên Thiên Mệnh đài cũng đâu phải một hai người, bọn họ có làm sao đâu?
Chu Văn nghi ngờ.
- Đó là vì Thiên Mệnh đài vẫn chưa mở, chờ cho nó mở ra hoàn toàn, chỉ cần là sinh vật sống đang trên đó, cho dù là ai cũng sẽ bị lôi đi lên trên Thiên Mệnh đài, nhận được lễ rửa tội của vận mệnh, người cuối cùng sống sót qua lễ rửa tội đó thì người đó sẽ là kẻ mang mệnh làm Dị Thứ nguyên chi vương.
- Nghe nói trước kia, lúc Thiên Mệnh đài mở ra có một vị Tiên đế của Tiên tộc đáp xuống, máu chảy trong người nàng là của một vị vua dị thứ nguyên chân chính. Kể từ khi vị kia tạ thế Thiên Mệnh đài không còn mở ra nữa, không biết là do không đủ thời gian hay là không đáng để mở nữa. Bây giờ Thiên Mệnh đài lại mở, xem ra lịch sử sắp bước sang trang mới rồi.
Đế Tân kể tất cả chuyện xưa về Thiên Mệnh đài cho Chu Văn nghe.
- Ra là thế.
Chu Văn âm thầm mừng rỡ không còn tùy tiện xông vào thềm đá nữa.
- Nếu đoán không sai, vị vua cuối cùng của dị thứ nguyên được Thiên Mệnh đài công nhận chính là Đế đại nhân, bây giờ còn đang bị nhốt tại núi Kỳ Tử.
Hỏi thêm một ít vấn đề nữa, nhưng tầm hiểu biết của Đế Tân với bên ngoài khá hạn hẹp nên Chu Văn đành thôi.
- Thần Thiên Hỉ... Ta muốn hỏi ngươi một chuyện...
Lúc Chu Văn chuẩn bị đi thì A Dũng vẫn luôn yên lặng đi theo đột nhiên mở miệng.
- Mời nói.
Đế Tân nhìn A Dũng mỉm cười.
- Mong ngươi nói cho ta biết... Cha của ta là ai... Hắn ở chỗ nào...
Lời nói của A Dũng khiến cho Chu Văn lẫn Đế Tân đều ngu người.
- Chắc là ngươi nhầm chỗ rồi? Đây là miếu thần Thiên Hỉ, đâu phải là miếu Thiên Mệnh, ta không biết xem số đâu.
Đế Tân cười khổ.
Giống với Chu Văn, Đế Tân cũng tưởng A Dũng đến đây để lưu lại con cháu, lại không ngờ nàng tới tìm cha.
A Dũng lắc đầu, nói:
- Mẹ nói với ta, năm đó nàng với cha quen nhau rồi yêu đương ở đây, ta cũng sinh ra ở đây, cho nên chắc người biết đúng không?
- Có chuyện này sao? Cha ngươi tên gì?
Đế Tân hỏi.
- Ta không biết, mẹ cũng không biết, nàng chỉ biết cha ta là người thôi.
A Dũng tiếp tục nói.
- Con người?
Đế Tân càng thấy lạ.
Miếu thần Thiên Hỉ nối thẳng tới nguồn sinh mệnh, nơi đó đúng thật là có những sinh vật không thể để lại con cháu, cho nên chức nghiệp của miếu thần Thiên Hỉ mới ra đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận