Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1952: Điềm Điềm, Ngươi Ở Đâu?

- Không lẽ nó còn cao cấp hơn trứng phối sủng của thiên sứ Lục Dực?
Điều này làm Fred hoài nghi.
Vì sao? Vì sao đám này lại nhận được ban ân của Thượng Đế chứ, rõ ràng bọn họ mới là tín đồ của ngài.
Vương Lộc mau chóng cất quả trứng đi, cùng đám người Chu Văn tới khu vườn của Chuyển Sinh trì.
- Mọi người về trước đi, ta tới vườn khác xem thử.
Chu Văn vẫn đang nghĩ về chuyện của Điềm Điềm.
Bóng dáng của Điềm Điềm khiến cho hắn đi tới một khu vườn Thánh Ước khác, có lẽ cơ thể thật của Điềm Điềm đang ở đó.
Chu Văn từ lâu đã muốn đi tìm Điềm Điềm rồi, cơ hội tốt thế này tất nhiên không thể bỏ qua.
Theo thông tin nhận được, khu vườn Thánh Ước là nơi chỉ có vào không ra, Chu Văn không muốn đám người Vương Lộc theo mình chịu nguy hiểm.
- Bọn ta ở đợi đợi ngươi thôi, về một mình thì chậm lắm.
Vương Lộc cười cười.
- Được rồi, vậy các người chờ ở đây một lúc đi.
Nói xong, Chu Văn liền bước về phía của khu vườn Thánh Ước.
Đi qua cánh cửa chính lớn vào bên trong khu vườn, Chu Văn lập tức nhận ra khung cảnh bên trong và bên ngoài là hoàn toàn khác biệt.
Không hề có gạch vàng lát đầy trên đất, cũng không hề có những món đồ lấp lánh ánh bạc, một khu vườn đúng chuẩn làm cho toàn bộ tầm mắt đều bao phủ trong sắc xanh thực vật, dưới chân cũng là bùn đất thật sự. Chu Văn vốn còn đang lo thảm thực vật ở đây có giấu gì đó, có lẽ còn dấu vật quý, ai mà ngờ sau khi kiểm tra kỹ càng lại phát hiện chỉ là đám cây cối bình thường, bản thân bọn chúng không khác gì cỏ dại ven đường, năng lượng tích tụ trong đám cây cối này cực kỳ ít.
Hắn dùng Sư Vực quét qua khu vườn lớn, sau đó Chu Văn mau chóng phát hiện ra một chiếc rương lớn bằng vàng giấu trong tán thực vật.
Chiếc rương đó dài bằng một người, toàn phần đều được phủ vàng lên, trên đó không hề có hoa văn gì, dẫu cho nhìn thì có hơi đơn giản nhưng cảm giác đem lại thì vô cùng xa hoa.
Điều quái dị là, trên bề mặt rương đến một vết nứt cũng không có. Thay vì nói nó là cái rương thì nói là thỏi vàng lớn còn đáng tin hơn.
Nhưng không biết vì sao, Chu Văn lại cảm thấy nó là rương mà không phải là khối vàng lớn.
- Điềm Điềm, ngươi ở trong đó à?
Chu Văn kêu vài tiếng nhưng không hề có phản ứng.
- Đừng nói ngươi muốn ta bổ vỡ cái rương cứu ngươi đó?
Chu Văn nhìn khắp khu vườn Thánh Ước, ngoại trừ cái rương vàng này thì không còn gì nữa.
Mà mấy người đi vào trước đó cũng chả biết đâu rồi, sống còn thấy người chết phải thấy xác chứ? Đến một chút máu còn không có.
Chu Văn suy nghĩ lung tung, trong tay ngưng tụ Kiếm Hoàn, hóa thành lưu quang chém về phía rương vàng.
Coong!
Kim loại va chạm, thế mà một chút sứt mẻ cũng không có.
Thử liên tục mấy lần, đến cả sức mạnh nhân gian cũng dùng luôn rồi, thế mà cái rương vàng này vẫn còn nguyên xi.
- Rương quái gì đây?
Trong lòng Chu Văn ngạc nhiên, càng thêm chắc chắn Điềm Điềm đang ở trong, có lẽ vì lý do nào đó mà bị nhốt trong rương.
Trong hoàn cảnh này Chu Văn chỉ có thể triệu hồi Ma Anh ra, Ma Anh liếc mắt nhìn rương vàng, không hề rút kiếm ra mà trực tiếp dùng kim cương đập.
Chỉ nghe tiếng rầm cái, kim cương ở đã tạo ra được một vết lõm bằng nắm tay trên cái rương vàng.
Chu Văn vô cùng mừng rỡ nhìn Ma Anh điều khiển kim cương đập liên tiếp lên rương, một lát sau đã đập được một vết nứt.
Chu Văn vội ngăn Ma Anh lại, hắn lại gần xem thử vết nứt.
Sau khi nhìn vào trong, Chu Văn có chút đơ ra, trong rương vàng này không có bóng dáng của Điềm Điềm chỉ có mấy mảnh vải vụn bên trong.
Chu Văn đưa tay lại, mấy mảnh vải đó liền bị hút ra ngoài.
Trên tấm vải màu trắng nhiễm vài vết bẩn nâu đen, nhìn kiểu gì cũng giống như từng được dùng qua rồi.
- Cái gì đây? Chu Văn hơi khó hiểu, tấm vải bình thường không thể để trong cái rương kiên cố như thế được. Chỗ nào tìm tòi được hắn đều thử hết rồi, cũng chẳng phát hiện được cái gì đặc biệt. Chuyện này chắc chắn không đơn giản, vừa rồi Chu Văn thử dùng sức giật, nhưng mà giật không được.
- Điềm Điềm, ngươi đang ở đâu thế?
Chu Văn lại kêu, một lúc lâu cũng chẳng có tiếng trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận