Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1903: Không Được Mở!

- Ta không biết.
Chỉ một câu nói đơn giản của Đế đại nhân đã đập tan hy vọng của Chu Văn thành bọt nước.
- Ngươi làm sao mà đến nàng là ai cũng không biết thế?
Chu Văn vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Bản đế tự xưng là Vô Địch khắp thế gian, lúc mà thứ nguyên còn chưa hạ lệnh cấm đã tự ý phá vỡ vách ngăn, đi tới vũ trụ của các ngươi, suy nghĩ lúc đó cho rằng bản thân là người không ai địch nổi.
Đế đại nhân thở dài:
- Có thể là vào lúc ta hạ xuống Địa Cầu, lúc mong muốn xử lý xong xuôi hết mọi chuyện, nàng đã xuất hiện, lái theo chiếc thuyền lớn phá xuyên qua không gian, chặn ngay trước mặt ta. Nếu như khi đó thật sự có tồn tại một thế giới ở giữa nữa ta không thể nào không biết được, nhưng ta lúc đó không hề biết, cũng chưa từng nghe về một người như thế này.
- Ý của ngươi là, nàng vốn dĩ chẳng thuộc về thế giới này của chúng ta, cũng không thuộc về thế giới dị thứ nguyên của các ngươi?
Chu Văn càng thêm kinh ngạc.
- Chắc thế nhỉ?
Đế đại nhân vẫn tiếp tục nói :
- Ta với nàng lao vào đánh nhau một trận, kết quả lại thua thảm, đó là lần thất bại đầu tiên trong cuộc đời của ta.
- Lừa đảo à, chẳng lẽ ngươi vừa sinh là đã vô địch rồi chắc?
Chu Văn âm thầm phỉ báng nhưng không hề nói ra.
Đế đại nhân vừa nhìn bà biết Chu Văn đang nghĩ gì, lạnh nhạt nói.
- Vừa ra đời ta đã là Tận Thế cấp.
Chu Văn lập tức ngậm miệng, sinh ra đã là Tận Thế cấp, câu trả lời ngập tràn kiêu ngạo, vừa ra đời đã là Tận Thế cấp, thật sự rất khó để thua cuộc.
- Sau đó thì sao?
Chu Văn vội vàng chuyển chủ đề, nếu tiếp tục nói về việc này tim hắn sẽ rỉ máu mất thôi.
Hắn nỗ lực đêm ngày, chẳng qua cũng chỉ là một thiên tài nhỏ bé, đến vạch xuất phát của người ta còn chưa chạm được.
Đế đại nhân nhìn bộ dạng chán chường của Chu Văn thì trong lòng đã vui vẻ, vừa cười vừa nói:
- Ngươi cũng đừng nản lòng, nếu như Chu Lăng Phong không trộm ngươi đi thì vào lúc mà ngươi chào đời, ngươi cũng có thể miễn cưỡng coi là Tận Thế cấp.
- Vì sao Chu Lăng Phong có thể trộm được đứa bé chứ?
Đây là câu đố mà Chu Văn chẳng thể giải được, không nói đến nữ nhân kia mạnh mẽ kia cũng được, cho dù chỉ có mỗi Đế đại nhân, cũng không thể nào mặc kệ Chu Lăng Phong trộm lấy đứa trẻ rồi chạy mất được.
- Ta không biết, ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng Chu Lăng Phong lại làm được rồi.
Đế đại nhân cười nói.
- Nếu muốn biết câu trả lời, chỉ sợ là sau khi ngươi chết, ngươi mới đến chỗ nàng để tìm câu trả lời được thôi.
- Nữ nhân đó chết rồi sao ?
Chu Văn giật cả mình.
- Đúng vậy, nàng thắng ta, nhưng mạng sống thì vẫn còn.
Đế đại nhân lạnh nhạt nói:
- Thực tế thì ban đầu ta cũng đã nghi ngờ nàng ấy đã bị thương trước khi đánh với ta, sau khi đánh với ta xong không lâu sau đó cũng nàng đã mất. Vì tuân thủ lời hứa, ta mới phải một mực chờ ở đây cho tới khi nào đưa được đồ cho ngươi.
- Đây là gì thế?
Chu Văn nhịn không nổi tò mò hỏi.
Lần này Đế đại nhân không trả lời chỉ đứng lên, âm thanh lạch cạch vang theo sau đó, xiềng xích vốn trói buộc nửa nhân lại đứt đoạn từng sợi, trong nháy mắt nàng đã lấy được tự do.
Trước đó Chu Văn còn đang nghi ngờ Đế đại nhân lừa gạt hắn, bây giờ xem ra việc rời khỏi chỗ này của Đế đại nhân vốn chả cần hắn hỗ trợ.
- Ta đã sớm nói rồi, ta ở chỗ này chẳng qua muốn đưa đồ của nàng gửi trả lại cho ngươi thôi, ai ngờ ngươi là là lòng tiểu nhân lại còn nhát chết.
Nói xong Đế đại nhân đi về phía trước hai bước, chi chỉ vào vị trí vừa ngồi xong nói:
- Đồ vật nàng đưa ta chính là nó.
Chu Văn lúc này mới thấy, chỗ Đế đại nhân vốn từng ngồi xuống hóa ra lại để một cái rương ngọc thạch, đằng trước của chiếc rương chính là một ổ khóa kiểu cũ.
- Trong đó có gì thế?
Chu Văn hỏi.
- Ai mà biết, ta hứa với nàng là đồ vật trong này phải chính tay ngươi lấy ra.
Đế đại nhân nhìn thoáng qua Chu Văn rồi nói:
- Ngươi cầm chìa khóa rồi, mở một chút có sao đâu.
- Không được mở.
Vào lúc Chu Văn đang phân vân có nên mở hay không, đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên ở phía sau lưng.
Quay đầu lại nhìn, người đang vào thế mà lại là Tỉnh Đạo Tiên đang nghiêng ngả, khó coi. Nhìn trông tình huống của hắn không ổn lắm, khắp thân trên toàn là máu, mái tóc hoa râm xõa ra, ánh mắt lại vô cùng kiên định giống như muốn lóe ra tia sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận