Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 2055: Không Còn Là Kiếm Của Ta Nữa

Ánh mắt của Vương Minh Uyên rất kiên định, không hề có chút ý định rút lui nào. Tiên kiếm không dừng lại mà đâm vào khối ma phương, mũi kiếm đâm vào hình ảnh của chính hắn trên khối ma phương.
Mũi kiếm của Tiên kiếm từng bước một đâm vào hình ảnh của khối ma phương, khiến cho hình ảnh của khối ma phương ấy lấp loé không yên, lúc sáng lúc tối tựa như sẽ biến thành màn đen bất cứ lúc nào.
Không gian tứ phía cũng đều trở nên lúc sáng lúc tối, y như ban ngày và ban đêm đang không ngừng giao thoa vậy.
- Ta đã nói rồi, ta không phải là muốn làm người chơi cờ, thứ ta muốn là định nghĩa lại quy tắc. Ta muốn tiêu diệt kẻ định hình nên quy tắc kia.
Vẻ mặt của Vương Minh Uyên rất lạnh lùng, sức mạnh của tiên kiếm càng ngày càng mạnh lên.
Răng rắc!
Hình ảnh của khối ma phương đã bị tiên kiếm đâm xuyên, cả khối ma phương cũng theo đó mà vụn vỡ thành nhiều mảnh bay tung toé xung quanh, nhưng mà Vương Minh Uyên không bị giết chết, hắn vẫn ung dung thong thả đứng ở trên Thiên Mệnh đài.
Sau khi tiên kiếm đâm xuyên qua khối ma phương, thì vẫn không hề dừng lại mà đâm vào phía Đế đại nhân. Chỉ là tiên kiếm đến trước mặt Đế đại nhân, lại bị một bàn tay vô hình to lớn nắm lấy, liền đứng yên trước mặt Đế đại nhân, bất kể tiên kiếm rung chuyển ra sao, cũng không cách nào tiếp tục tiến tới dù chỉ một gang tấc. Đế đại nhân nhìn tiên kiếm ở trước mặt bèn thở dài nói:
- Muốn định nghĩa lại quy tắc thì cần phải phá hủy quy tắc vốn có trước, ngươi có biết điều này nghĩa là gì không?
- Chỉ có giết mà thôi.
Ánh mắt điềm tĩnh của Vương Minh Uyên như đang tuỳ tiện thốt lên, nhưng lại kèm theo quyết tâm khó mà tưởng tượng được.
- Hay cho câu chỉ có giết mà thôi. Xem ra ngươi đã thực sự hiểu rồi.
Đế đại nhân bật cười - Đáng tiếc là chỉ được có một người đi đến cuối cùng, nếu không ta thực sự muốn xem thử rốt cuộc ngươi có thể đi được đến đâu.
- Đích thực là rất đáng tiếc khi không thể nào để ngài sống và nhìn thấy ngày đó.
Vương Minh Uyên khẽ gật đầu như rất đồng ý với quan điểm của Đế đại nhân, chỉ là điều đáng tiếc mà hai người họ nói đến lại không phải là cùng một chuyện.
Nụ cười trên mặt của Đế đại nhân càng sắc sảo hơn.
- Ngoại trừ Đại Ma Vương của năm đó ra, ngươi là tên nhọc thứ hai khiến ta cảm thấy thú vị đó.
Nói đến đây, Đế đại nhân đột nhiên nghiêm túc nói:
- Để tỏ lòng tôn trọng đối với ngươi, ta sẽ nghiêm túc đánh với ngươi một trận.
Nói xong, Đế đại nhân đưa tay túm lấy, thanh tiên kiếm đột nhiên chuyển hướng, cán cầm rơi vào tay nàng.
Đế đại nhân nắm lấy tiên kiếm chậm rãi nói:
- Thế gian chỉ biết là Tru Tiên Tứ Kiếm có thể chế ngự tiên kiếm, nhưng lại không biết rằng tại sao nó có thể chế ngự Tiên tộc, đó là bởi vì thanh kiếm này vốn là do ta phối ra, là kiếm của Tiên đế. Ngươi muốn dùng nó để giết ta là sai lầm.
Nói xong, Đế đại nhân dùng ngón tay lướt lên thanh kiếm, vệt máu vừa như tiên khí lại như linh dịch kia bám lên trên lưỡi kiếm.
Máu chảy như sương thấm vào trong lưỡi kiếm, khiến cho bề mặt Kiếm Tiên kia tỏa sáng, thân kiếm run lắc không thôi.
Trong lúc mọi người đang thắc mắc rằng Đế đại nhân đang làm gì, thì lại thấy Đế đại nhân ném thanh kiếm vào Vương Minh Uyên.
Trên kiếm không hề có sức ném, Vương Minh Uyên giơ tay nắm lấy, một lần nữa cầm lấy tiên kiếm.
- Kiếm có linh, sẽ không uống máu chủ nhân, giờ đây nó đã uống máu của ta, thì đã không còn là kiếm của ta nữa, bây giờ nó đã thuộc về ngươi rồi. Hãy nắm chặt nó, để ta xem thử rốt cuộc ngươi đang ở mức độ nào rồi. Cuối cùng thì Đế đại nhân cũng nghiêm túc hẳn ra.
Vương Minh Uyên thoạt nhìn tiên kiếm trong tay, rồi đột nhiên vung tay ném thanh tiên kiếm ra phía bên ngoài Thiên Mệnh đài, mặc cho tiên kiếm rơi xuống vực sâu không đáy.
- Bây giờ có thể bắt đầu rồi.
Vương Minh Uyên nhìn Đế đại nhân rồi nói một cách bình tĩnh.
- Ta thực sự càng ngày càng đánh giá cao ngươi đó.
Khoé môi của Đế đại nhân hơi nhếch lên, Tiên Hà Linh Quang trên người không ngừng bốc lên, toàn bộ Thứ Nguyên Không Vực đều bị Tiên Hà Linh Quang ấy nhuộm thành màu sắc rực rỡ soi rọi tứ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận