Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1835: Đừng Lừa Ta Nhé

Trước ma phương của Quy Đức phủ, không ít người đang thảo luận vấn đề này, tất nhiên bọn hắn vô cùng tin tưởng Chu Văn.
Ba đệ tử có thể tùy tiện được sát nhập lên bảng xếp hạng, Chu Văn lão sư này, còn có năng lực chênh lệch đến mức nào?
- Nhân loại vô tri, Chu Văn chết chắc rồi.
Tầm Tích hừ lạnh nói.
Trong lòng nàng không hề chấp nhận bái Chu Văn làm thầy, cho nên cũng không có gì tương xứng với lão sư, những lời nàng nói, đều phát ra từ nội tâm.
- Tiểu cô nương, ngươi đừng thấy Cự Nhân kia ngưu cao mã đại thì cho rằng hắn rất mạnh, trong những con quái vật Chu thành chủ chúng ta từng giết, còn to hơn hắn rất nhiều, không có gì hay ho, có lẽ cũng chỉ là chuyện vài ba nhát kiếm.
Một lão nhân bên cạnh cười nhắc nhở Tầm Tích.
- Vài ba nhát kiếm sao? Ta thấy căn bản không cần vài ba nhát kiếm.
Tầm Tích cười lạnh nói.
- Ta cũng cảm thấy như vậy, Chu thành chủ chúng ta là nhân vật như thần minh, giống như Cự Nhân, gần như chỉ cần một kiếm, nhiều lắm cũng chỉ hai nhát kiếm thôi.
Lão nhân cho rằng Tầm Tích đồng ý với cách nói của hắn, cười hề hề nói.
Bên cạnh rất nhiều thành dân đều sôi nổi phụ họa, cảm thấy lão nhân nói không sai.
Phần lớn người bình thường ở Quy Đức phủ, thực sự xem Chu Văn như thần minh, trong lòng họ, Chu Văn là tồn tại vô địch, giết Cự Nhân có lẽ sẽ dễ như trở bàn tay.
- Cười đi, chờ lát nữa nhìn thấy Chu Văn bị tát một cái đã chết, ta xem các ngươi còn cười nổi không?
Tầm Tích không muốn cãi cọ với thành dân không biết gì, trong lòng khinh thường nghĩ.
- Tam nhãn cự nhân kia mạnh lắm sao?
Lý Huyền không phải người bình thường, tất nhiên hắn có thể cảm nhận được, tam nhãn thần tộc vô cùng mạnh, cho nên có chút lo lắng nhìn Tầm Tích hỏi.
- Mạnh sao? Ngươi hoàn toàn có thể tự tin dùng giọng điệu khẳng định hơn một chút.
Cuối cùng Tầm Tích cũng bắt được cơ hội, nói như súng bắn liên hồi:
- Thời kỳ đỉnh cao của Hoàng Kim Tam nhãn thần tộc, dù ở dị thứ nguyên cũng là tồn tại mạnh không gì sánh kịp, gần như có thể dùng từ vô địch...
Tầm Tích nói xong, đột nhiên dừng lại, đôi mắt vẫn nhìn vào hình ảnh ma phương bỗng trợn tròn lên, đến mức cực hạn mà vẫn đang khuếch trương, hốc mắt đều sắp sửa không chứa nổi tròng mắt nàng rồi.
Hoàng Kim Tam nhãn thần tộc chậm rãi đi xuống bậc thang, đi đến trước mặt Chu Văn và Ma Anh, đồng thời thò một bàn tay xuống.
Trong lòng Chu Văn nhảy dựng lên, đã có ý định rút kiếm, nhưng bàn tay nhỏ của Ma Anh lại hơi dùng lực kéo hắn một cái, như đang nói với hắn rằng đừng căng thẳng.
- Ta sẽ tin ngươi một lần, ngươi đừng nên lừa ta nhé Tiểu Anh Anh!
Chu Văn kiềm chế kích động muốn rút kiếm lại, thầm nghĩ trong lòng.
Mọi người đứng xem nhìn một bàn tay của Hoàng Kim Tam nhãn thần tộc đang đè xuống, nhưng Chu Văn lại không hề động đậy, trái tim bỗng nhảy vọt lên cổ họng.
Nhưng mọi người nhanh chóng ngạc nhiên phát hiện, bàn tay Hoàng Kim Tam nhãn thần tộc không đập vào người Chu Văn và Ma Anh, mà đưa đến trước mặt hai người.
Dáng vẻ khom lưng của Hoàng Kim Tam nhãn thần tộc, không giống như đang khiêu khích, mà động tác giống như nam tử mời nữ sĩ khiêu vũ.
Động tác này trong mắt nhân loại, chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng trong mắt những đại lão dị tộc có hiểu biết sâu sắc với Thần tộc, đã sửng sốt ngây ra như phỗng.
Tầm Tích đã mở to hai mắt nhìn từ lâu, như vừa gặp quỷ.
Tất nhiên nàng biết rõ động tác này không phải đang mời khiêu vũ, nhưng cũng là một nghi thức mời đặc biệt của riêng Thần tộc.
Chu Văn vẫn nhìn sinh vật khủng bố trước mặt, không biết hắn có ý gì, lúc còn đang suy tư, Ma Anh hơi dùng lực kéo tay hắn, ra hiệu hắn giơ tay lên, nghênh về phía bàn tay của Hoàng Kim Tam nhãn thần tộc.
Chu Văn biết Ma Anh sẽ không hại hắn, chỉ hơi do dự một chút, liền chủ động đưa tay về phía bàn tay khổng lồ của Hoàng Kim Tam nhãn thần tộc.
Hoàng Kim Tam nhãn thần tộc nhìn thấy bàn tay Chu Văn đưa qua, trong mắt hiện lên một tia khác thường, nhưng sự khác thường này cũng chỉ chợt lóe, động tác vẫn không thay đổi, bàn tay không hề động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận