Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1946: Thiên Đường

Minh Tú nhìn đông nhìn tây, phát hiện rất nhiều người đang bày quầy, bán đồ kiểu như trứng Phối sủng, thậm chí còn có người muốn bán cả trứng Phối sủng Thiên Sứ.
Thi thoảng có thể thấy có người dẫn theo phối sủng Thiên Sứ rêu rao khắp nơi, khiến rất nhiều người đều nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
- Phối sủng Thiên Sứ rất xinh đẹp!
Vương Lộc đánh giá một phối sủng Thiên Sứ.
Phối sủng Thiên Sứ kia vỗ hai cánh bay trên không, đi theo sau lưng chủ nhân, tóc vàng áo trắng, tuấn mỹ khó tưởng tượng nổi.
Chỉ là loại đẹp kia hơi trung tính, vậy mà không thể phân biệt ra được rốt cuộc là nam tính hay là nữ tính.
- Không cần ngưỡng mộ, lát nữa chúng ta kiếm thêm mấy con, ghép thành quân đoàn Thiên Sứ cho ngươi.
Minh Tú cười nói.
Nghe Minh Tú nói, có người đột nhiên thấy không vui.
- Người từ bên ngoài đến, đừng tự cao quá. Phối sủng Thiên Sứ là vật thần ban, có thể có được một con đã là ân điển rồi.
Lão nhân bày quầy kia giống như giáo đồ ngoan đạo, nhìn Minh Tú nói.
- Đã là thời đại nào rồi còn nói những thứ không đâu này. Nếu thật sự có thần, thì sao thế giới lại biến thành dáng vẻ như bây giờ?
Minh Tú phản bác.
Lời của Minh Tú lập tức khiến mọi người nổi giận, người ở xung quanh đều tức giận nhìn chằm chằm về phía hắn. Nếu không phải biết người bên ngoài có thể đến đây đều không dễ chọc vào, thì sợ là sớm đã có người nhào lên trói Minh Tú lại đưa lên giá hành hình rồi.
- Minh Nhật kiếm khách, Phong Thu Ngạn, Nữ Kiếm Tiên, sao ba vị lại có thời gian đến dạo khu Tây của ta, lẽ nào là có hứng thú với phối sủng Thiên Sứ kia sao?
Một nam nhân tóc vàng mắt xanh dắt theo phối sủng Thiên Sứ bước tới.
- Fred, lẽ nào Thiên Đường là nhà ngươi mở à, ngươi có thể đến, bọn ta không thể đến sao?
Minh Tú đánh giá nam nhân, rõ ràng đã nhận ra hắn là ai, bĩu môi nói.
- Ta cũng là có ý tốt, Thần yêu thế nhân, chỉ cần các ngươi mang lòng biết ơn, thì tất nhiên nơi nào cũng đi được. Chỉ sợ trong lòng các ngươi có ý xấu, thật sự vào Thiên Đường, không những không có được phối sủng Thiên Sứ, ngược lại còn sẽ bị đánh vào Địa Ngục.
Fred như cười như không nói.
- Chính là ghét loại này của Capet gia các ngươi, miệng toàn ăn nói lung tung.
Minh Tú hơi chán ghét nhìn Fred.
Tần Trăn giải thích cho Chu Văn, Fred là một trong số cường giả khá nổi tiếng gần đây của Capet gia, nghe nói Thủ Hộ giả hắn ký kết đã đạt đến cấp Thiên Tai, công phá rất nhiều Thứ Nguyên lĩnh vực thần bí của khu Tây.
- Làm bằng hữu nên chỉ muốn nhắc nhở các vị chút thôi, vị bằng hữu này là?
Fred đánh giá Chu Văn, hỏi.
Chính vì nghi ngờ thân phận của Chu Văn, cho nên hắn mới đứng ra nói những lời vô dụng đó với Minh Tú.
- Không liên quan tối ngươi.
Minh Tú không muốn gây sự chú ý ở đây, cướp lời nói trước.
Cũng mặc kệ Fred muốn làm cái gì, Minh Tú đã vượt qua hắn, dẫn mấy người Chu Văn đi về phía lối vào Thiên Đường.
Đó là một con sông kỳ quái, rõ ràng không tính là rộng, nhưng lại bao phủ sương trắng mù mịt. Người có nhãn kỹ đặc biệt cũng không thể nhìn rõ ràng hướng đi xuyên qua sương trắng.
Một chiếc thuyền nhỏ đỗ ở ven sông, trên thuyền không có người chèo thuyền, nhưng chỉ cần có người ngồi lên thuyền, thì thuyền kia sẽ tự động lái vào trong sương mù.
Không bao lâu, thuyền nhỏ đã tự trở lại, người ngồi thuyền đã không thấy đâu.
- Chỉ có tín đồ thành kính mới có thể ngồi lên chiếc thuyền cứu rỗi để đến bờ bên kia. Các vị không phải tín đồ thành kính, vậy phải cẩn thận rồi.
Fred thản nhiên nói.
Lúc nói chuyện đã lại có người nhảy lên thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ kia trông rõ ràng rất chắc chắn, lúc trước đã chở rất nhiều người vào trong sương mù.
Nhưng lúc người này nhảy lên thuyền, thuyền kia cứ như chỉ là một thuyền ảo ảnh, cơ thể của người kia trực tiếp xuyên qua thân thuyền, rơi vào trong sông.
Mặt sông không rộng, tốc độ nước sông chảy cũng rất chậm, nhưng sau khi người kia rơi xuống sông lại không hề có giãy giụa, đã trực tiếp chìm nghỉm, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Mặt nước cũng không nổi lên bọt nước, một mạng người cứ thế biến mất rồi.
- Đây chính là kết cục của kẻ không thành kính.
Fred cười nói.
Mấy người Chu Văn ngơ ngác nhìn nhau, mặc dù sớm đã biết tình hình này trong tình báo, nhưng lúc này nhìn thấy lại vẫn hơi kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận