Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 2036: Tinh Thể

Chu Lăng Phong trầm ngâm nói.
- Tinh thể hình tròn? Vẫn là hình tròn sao?
Vẻ mặt của Chu Văn lập tức cổ quái.
- Ta nhớ được lúc ấy gia gia ngươi có nói nó là hình tròn, lúc ấy ông ấy cũng khoa tay để hình dung, dáng vẻ không lớn lắm.
Chu Lăng Phong nghĩ được cái gì liền nói ra.
Chu Văn nghe được như vậy liền vội vàng tìm kiếm đồ vật trong túi của mình, hắn nhớ kỹ trước đó cũng có một vật như vậy.
Lúc trước hắn ở bên trong thần điện ở Trác Lộc, tìm được một khối kim khí nhỏ, khối kim khí kia dáng vẻ gần giống như khối kim khí dùng để khóa lại phối sủng của Địa Cầu, Chu Văn lợi dụng lúc lão hiệu trưởng nhập mật mã, lấy khối kim khí nhỏ kia ra.
Bên trong khối kim khí nhỏ kia, có một vật giống như tinh thể hình tròn mà Chu Lăng Phong nói đến, đồng dạng không phải rất lớn, giống như viên ngân tệ.
Chu Văn còn nhớ rõ một mặt của tinh thể kia khắc hình mỏ neo của thuyền, mặt khác khắc hình ảnh chân dung chỉ có gò má của một nữ nhân.
Bởi vì hắn không hiểu được tác dụng của vật này, cho nên sau khi lấy được hắn cũng chỉ đơn giản nhét vào một góc, nếu không phải Chu Lăng Phong có nhắc đến, Chu Văn cũng sẽ quên mất có thứ này.
Rất nhanh, Chu Văn đã tìm ra được tinh thể hình tròn kia, lấy ra đưa cho Chu Lăng Phong xem rồi hỏi:
- Ngươi xem có phải là vật này hay không?
Chu Lăng Phong nhận lấy, cẩn thận tỉ mỉ xem qua xem lại mấy lượt cũng chỉ nói:
- Vật ấy ta chưa từng xem qua, chỉ đơn giản nghe gia gia ngươi nhắc đến vài lời, thời gian cũng trôi qua lâu như vậy, có thể ta đã quên sạch hết rồi, thứ này ngươi lấy từ đâu vậy?
Mặc dù Chu Lăng Phong không có cách nào để xác định đây có phải là cùng một vật với cái mà gia gia hắn đã nhặt được hay không, tuy vậy Chu Văn cảm thấy tám chín phần mười là không sai.
Khối kim khí kia là do lão hiệu trưởng dùng mật mã mở ra, đồ vật bên trong nhất định làn chính do lão hiệu trưởng bỏ vào, giống như cùng với đồ vây khốn phối sủng Địa Cầu.
Mà trên tinh thể này còn có đồ án hình mỏ neo thuyền và gò má của nữ nhân, khẳng định là có quan hệ với nàng ta. Cái đồ vật này tám chín phần mười là thứ mà mẹ ruột của An Tĩnh nhắc đến, có thể mang nàng ta trở về. Chu Văn cầm lại tinh thể tròn dẹt, chào tạm biệt Chu Lăng Phong rồi rời đi, muốn biết thứ này có phải là trang bị mà nữ nhân kia nhắc đến hay không, chỉ cần để cho nàng ta xem qua là biết.
Chẳng qua Chu Văn có chút không hiểu, nếu như một tình thể tròn dẹt như vậy, cũng không cảm ứng được bên trong nó có năng lượng gì, đã nghiên cứu nhiều lần như thế, cũng không phát hiện ra được nó có gì đặc biệt, một đồ vật như thế làm sao có thể mang nữ nhân kia trở về.
Suy nghĩ miên mang, Chu Văn lại lần nữa trở về ngôi nhà kia ở chỗ Kình Thiên, An Sinh còn đang chờ ở cửa, thấy Chu Văn đến liền vội vàng nghênh đón.
Không đợi An Sinh mở miệng, Chu Văn nói trước:
- An Thiên Tá đã hỏi chuyện xong chưa?
- Cũng nhanh thôi.
An Sinh quay đầu, nhìn về phía bên kia.
- Các ngươi vào đi.
Bên trong truyền ra tiếng nói của An Thiên Tá.
Sau khi Chu Văn và An Sinh đi vào, phát hiện nữ nhân đang ở bên trong quả cầu ánh sáng khóc đến tê tâm phế liệt.
- Nàng ta làm sao vậy?
Chu Văn cau mày hỏi.
- Nàng ta cái gì cũng không biết, chẳng qua chỉ giống như một con rối bị người ta lợi dụng.
An Thiên Tá nói với vẻ mặt khó coi.
- Ngươi đã xác định được thân phận của nàng ta hay chưa?
Thật ra Chu Văn muốn hỏi, nàng ta có phải là mẹ ruột của An Tĩnh hay không.
- Không biết.
An Thiên Tá lạnh lùng nói một câu, sau đó xoay người rời đi, lộ ra dáng vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Ta đoán là tám chín phần mười đúng vậy rồi, nếu không thì Đốc Quân cũng không sốt ruột như thế.
An Sinh thấp giọng nói với Chu Văn một câu, sau đó bước nhanh về hướng mà An Thiên Tá rời đi. Chu Văn nhìn phía An Thiên Tá rời đi một lúc, sau đó mới nhìn về nữ nhân đang còn kêu khóc, cũng không biết An Thiên Tá đã nhắc đến vấn đề gì với nàng ta, để cho nàng ta biến thành bộ dáng như thế này.
- Tại sao ngươi phải khóc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận