Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 2039: Phá Cấm

May là cái tính không theo quy tắc và một số thứ trong đồng phục chiến đấu của Vương Minh Uyên đã giúp Chu Văn hiểu thêm về cấp bậc Mê Tiên Kinh hơn một chút.
Với những kiến thức này, Chu Văn đã có thể tự tin thăng cấp lên Tận Thế cấp, vậy nhưng hắn vẫn chưa làm vậy. Bởi vì hắn biết, những hiểu biết của hắn về Mê Tiên Kinh chẳng là gì, khi Mê Tiên Kinh đến từ một thế giới khác. Nếu chỉ sử dụng những kiến thức ấy để thăng lên Tận Thế thì thật ra chính là Mê Tiên Kinh thăng cấp lên Tận Thế chứ chẳng phải Chu Văn hắn thăng cấp lên Tận Thế.
Mê Tiên Kinh có rất nhiều chỗ khác với thế giới này, những hiểu biết của nó về thế giới này cũng hoàn toàn khác với Chu Văn, vậy nên nếu cứ thăng cấp lên tận Thế, Chu Văn sẽ không thể tiếp nhận được.
Hắn muốn sửa đổi lại Mê Tiên Kinh một lần, để cho Mê Tiên Kinh trở thành cơ thạch của hắn, chứ không phải là Mê Tiên Kinh giúp hắn thăng cấp.
Mê Tiên Kinh là Mê Tiên Kinh ở một thế giới khác, mà thứ Chu Văn cần lại chính là một mê Tiên Kinh thuộc về chính hắn.
Chu Văn tĩnh hạ tâm lai, mỗi ngày nghiên cứu đúc lại Mê Tiên Kinh, chờ đợi đến ngày Mê Tiên Kinh hoàn toàn dung hòa cùng hắn.
Thời gian từng ngày trôi qua, thỉnh thoảng lại có một ít sinh vật leo lên Thiên Mệnh đài, vị trí xếp hạng trên bảng cũng vượt qua top 10.
Tất cả các khu vực trên thế giới không ngừng phá cấm, toàn bộ Địa Cầu dường như đã trở thành một nhạc viên sinh vật.
Trong tinh không không ngừng có tinh cầu nổ, các sinh vật Thứ Nguyên kinh khủng chui ra từ bên trong, toàn bộ tinh không trở thành một chiến trường mới.
Các loại sinh vật tinh không trong vũ trụ sát phạt tiến hóa, mỗi một sinh mạng đều đã là thiên tai ngay từ phút ban đầu.
Cũng không ít sinh vật tinh không leo lên Thiên Mệnh đài đạt tới Tận Thế cấp còn nhiều hơn dị Thứ Nguyên. Ở thời đại này, con người đã trở nên vô cùng nhỏ bé và không có cảm giác tồn tại, nếu không phải do trên bảng xếp hạng vẫn còn vài cái tên nhân loại, có lẽ thế giới cũng đã sắp sửa quên mất chủng tộc đã từng là chúa tể này. Hay nói đúng hơn là cho tới bây giờ, loài người vốn chưa từng là chúa tể của cái gì, chẳng qua là do họ vẫn luôn trông nom Địa Cầu mà thôi.
Chỉ là không biết tại sao, mặc dù trận chiến ở tỉnh không kịch liệt là thế, Địa Cầu lại như bị ngó lơ, chẳng có sinh vật tinh không nào tiến tới Địa Cầu.
Một tên nhân loại đang chiến đấu với một sinh vật Thứ Nguyên ở vùng hoang vu thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang răng rắc truyền tới từ trên bầu trời.
Ngay cả sinh vật Thứ Nguyên đang chiến đấu với hắn cũng phải ngẩn người, không kiềm được đồng thời nhìn về phía thiên không.
Chỉ một ánh mắt, người kia lập tức bị dọa sợ đến ngây người, trên bầu trời màu xanh giống như thủy tinh kia đang xuất hiện từng vết nứt.
Những vết nứt ấy giăng khắp nơi trong không trung, hơn nữa còn đang không ngừng lan tràn, nhìn cứ toàn bộ bầu trời đang sắp sửa bể nát.
- Cuối cùng cũng tới.
An Thiên Tả ngẩng đầu nhìn bầu trời đã sắp tan tành, sau lưng hắn là từng hàng quân nhân.
- Đốc quân, tất cả đều đã chuẩn bị xong.
Một binh lính yên lặng đi tới bên cạnh An Thiên Tả rồi cúi chào theo kiểu nghiêm túc.
- Vậy thì bắt đầu thôi.
An Thiên Tả ngưng mắt nhìn bầu trời, nói.
Bên trong thành Lạc Dương, mọi người cũng đều đang hoảng sợ ngắm nhìn thiên không, trông thấy vết nứt trên bầu trời đã càng ngày càng lớn, lan rộng khắp mấy trăm ngàn mét xung quanh.
Gió!
Một ngọn gió quỷ dị cuốn lên từ xung quanh bọn họ, cứ như là một ngọn gió đang thổi lên từ mặt đất để bay về phía bầu trời.
Làm sao mà gió có thể bay từ dưới đất lên bầu trời được chứ? Chẳng ai biết ngọn gió ấy đến từ đâu.
Chẳng qua, ngọn gió kỳ lạ ấy lại càng ngày càng mãnh liệt, một vài món đồ nho nhỏ ở trên mặt đất đều bị ngọn gió ấy hất bay lên trời.
Bởi vì người lớn không chú ý đến, một đứa bé lớn chừng hai ba tuổi cũng bị ngón giỏ thổi lên giữa không trung, hơn nữa còn càng lên càng cao, tựa như đứa bé sẽ được bay đến vết nứt đang càng ngày càng lớn kia ở trên bầu trời.
Cha mẹ đứa trẻ hoảng sợ kêu to, họ nhao nhao nhảy lên với mong muốn bắt được con mình nhưng bây giờ làm gì còn bắt kịp.
Thậm chí, trong ngọn gió quỷ dị ấy, ngay cả chính bọn họ cũng đã sắp sửa bị hất lên trời.
Bảng hiệu cửa hàng ở hai bên đường bị gió hất tung lên trời, cây cối rì rào vang dội, một ít ngọn cây nhỏ bị nhổ bật gốc rồi cũng bay lên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận