Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1880: Hủy Thánh Địa

Phối sủng tóc bạc hơi phẫn nộ mắng.
- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bọn họ giống như biết ngươi sẽ đến.
Chu Văn không nhịn được mà hỏi, chuyện này không khỏi ly kỳ quá rồi.
- Lão già Âu Dương Đình kia đúng là giỏi tính toán.
Phối sủng tóc bạc hừ lạnh nói.
- Ngươi có ý gì?
Chu Văn cau mày hỏi.
- Hừ, ngươi là kẻ ngu sao? Đến bây giờ còn không hiểu, tất cả đều là kế của lão già Âu Dương Đình kia bày ra.
Thánh địa cái gì, chẳng qua chỉ là hang ổ gian tế mà thôi.
Phối sủng tóc bạc hừ lạnh nói:
- Lão già kia tính toán hay thật, đáng tiếc hắn đánh giá thấp năng lực khôi phục của lão tử, chỉ cần hắn còn ở trên Địa Cầu này, thì lão tử sẽ có thể bắt hắn ra.
- Ý của ngươi là Thánh địa này là do Âu Dương Đình tạo ra sao?
Chu Văn hơi không dám tin ý mà hắn hiểu.
- Ngoài hắn ra còn có thể là ai, tưởng là mượn sức mạnh của Dị Thứ Nguyên thì có thể có được thứ kia, nằm mơ giữa ban ngày thôi.
Phối sủng tóc bạc tiện tay khiến vạn vật trong cả Thánh địa sống lại, các loại thực vật sinh trưởng điên cuồng, phút chốc không gian trong cả Thánh địa đều sụp đổ.
Bầu trời tựa như nứt ra, vỡ vụn như pha lê trong suốt, hiện ra phong cảnh bình thường trên Địa Cầu.
Lúc này Chu Văn mới phát hiện, cái được gọi là Thánh địa vậy mà lại là một hòn đảo trên biển, hoàn toàn không giống với điều hắn nghĩ trước đây.
- Thánh địa là lão hiệu trưởng bày ra, đây sao có thể chứ?
Trong lòng Chu Văn dời sông lấp biển, làm thế nào cũng không dám tin.
Ban đầu lão hiệu trưởng còn từng bị Thánh địa ép buộc, để cứu hắn, Chu Văn và An gia đều tốn không biết bao nhiều tâm huyết. Nhưng nghĩ ngược lại, phối sủng tóc bạc bị lão hiệu trưởng giam giữ, ngoài hắn ra thì có ai có thể dự đoán được phối sủng tóc bạc thoát ra, rồi rút khỏi Thánh địa trước một bước chứ?
Phối sủng tóc bạc không để ý Chu Văn có suy nghĩ thế nào, trong mắt lấp lóe ánh sáng bạc, giống như đang nảy sinh loại liên hệ kỳ dị nào đó với Địa Cầu, ánh sáng bạc trong mắt giống như thủy triều biển cả lấp lóe không ngừng.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt của phối sủng tóc bạc càng ngày càng khó coi.
- Kỳ lạ, đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào lão già kia đã không còn trên đời này?
Phối sủng tóc bạc lẩm bẩm, sắc mặt càng khó coi hơn.
Chu Văn do dự hồi lâu, nhìn về phía phối sủng tóc bạc, hỏi:
- Ngươi chắc chắn Thánh địa là do Âu Dương Đình xây dựng sao?
- Hừ, ngoài người từng có được sức mạnh của ta, còn có ai có thể giúp những tên Dị Thứ Nguyên kia mở ra một không gian như vậy trên Địa Cầu?
Phối sủng tóc bạc hơi kiêu ngạo nói.
- Tiểu Tử, ngươi có quan hệ gì với lão già kia?
Phối sủng tóc bạc đột nhiên nhìn chằm chằm Chu Văn, hỏi.
Chu Văn bỗng chốc không biết nên trả lời thế nào, nếu là lúc trước, thì Âu Dương Đình chỉ là lão hiệu trưởng đối xử không tệ với Chu Văn.
Nhưng kể từ sau khi Chu Lăng Phong kể câu chuyện phá hủy tam quan kia, Chu Văn mới ý thức được tính ra thì hình như Âu Dương Đình là ông ngoại của hắn.
- Coi như là người thân.
Chu Văn cũng không muốn giấu giếm.
Phối sủng tóc bạc đánh giá Chu Văn, lạnh lùng nói:
- Ăn nói vớ vẩn, huyết mạch trên người ngươi, rõ ràng là của tên vô dụng không có tiền đồ kia, có quan hệ gì với lão gia hỏa kia sao?
- Ngươi nói ai?
Chu Văn cau mày hỏi.
- Ngoài thứ không có tiền đồ Chu Lăng Phong ra còn có thể là ai? Mặt mũi của ngươi có bảy phần giống hắn, nhìn ngươi lại thấy tức.
- Đúng vậy, Chu Lăng Phong là cha của ta, hắn đắc tội gì với ngươi?
Chu Văn vội vàng hỏi.
- Đắc tội với ta? Hắn còn không đủ tư cách, nói tới hắn lại tức. Nếu không phải hắn vô dụng như vậy, thì ta đâu cần rơi vào bước đường này.
Phối sủng tóc bạc càng nói càng tức.
Qua lời mắng của phối sủng tóc bạc, Chu Văn mới đại khái biết được chuyện xảy ra sau khi Chu Lăng Phong có được phối sủng tóc bạc.
Theo cách nói của phối sủng tóc bạc, Chu Lăng Phong chính là một người vô dụng, bùn nhão không thể xây được tường.
Rõ ràng có được phối sủng mạnh mẽ nhất trên Địa Cầu, lại không cố gắng tiến lên, cả ngày du sơn ngoạn thủy, đi cua gái, căn bản chẳng tu hành gì, nên mới khiến phối sủng tóc bạc tiến hóa vô cùng chậm. Cuối cùng vậy mà còn cưỡng chế trách phối sủng tóc bạc ra, tặng cho Âu Dương Đình, đưa cơ hội lớn bằng trời cho người khác, đúng là vô tích sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận