Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1970: Suy Đoán Của Chu Văn

Chu Văn nghĩ như vậy, đúng là cảm thấy An Sinh thật sự có khả năng là cha của A Dũng, dù sao chính An Sinh cũng không biết trước đây hắn là ai, nói không chừng vạn nhất lại như vậy thì sao.
Nghĩ đến mất trí nhớ, Chu Văn lại nhớ tới A Lai, đó là người Chu Văn mang ra từ trong thánh điện Quy Tích, hình như hắn cũng mất trí nhớ.
Theo lời A Lai, hắn cùng cha mình đi biển đánh cá, kết quả gặp bão lớn, đến khi hắn tỉnh lại thì đã ở bên trong thánh điện, cũng không nhìn thấy bóng dáng cha mình nữa.
Hơn nữa thời gian A Lai nói và thời gian hắn xuất hiện ở bên trong thánh điện hoàn toàn không khớp.
A Lai giống như một người cổ đại xuyên qua đến hiện đại, rất xa lạ với tất cả của thời hiện đại, Chu Văn tin tưởng hắn nói cũng không phải giả.
Thế nhưng hắn là một người bình thường, rốt cuộc làm thế nào vượt qua dòng sông thời gian, từ trong biển rộng đến được thánh điện Quy Tích?
Lúc trước Chu Văn không có một chút đầu mối nào, nhưng là bây giờ hắn nghĩ tới một loại khả năng.
Cha của A Dũng ngồi thuyền lớn đi tới Dị Thứ Nguyên, gặp và yêu nữ thần số mệnh của Quy Tích nhất tộc, còn sinh ra A Dũng là đứa trẻ hỗn huyết.
Như vậy có thể có một loại khả năng là đại hồng thủy năm đó A Lai và cha hắn gặp phải năm đó, có thể không phải là một cơn bão bình thường.
A Lai giống như cha của A Dũng, vào lúc đại hồng thủy cũng lên thuyền lớn, chỉ bất quá lúc đó A Lai hôn mê, mà cha của A Dũng lại là tỉnh táo.
Sau đó không biết vì sao, A Lai bị nữ thần số mệnh dẫn tới bên trong thánh điện Quy Tích, cho nên mới bị kẹt lại nơi đó.
Đương nhiên những việc này cũng chỉ là suy đoán chưa có căn cứ của Chu Văn, rất có thể khác xa vạn dặm so với sự thực, có lẽ A Lai cơ bản không đụng phải thuyền lớn, cũng chưa từng xuất hiện cùng một lúc với nữ thần số mệnh và cha của A Dũng.
- Vẽ xong rồi.
Chu Văn đưa bức tranh vẽ xong cho A Dũng.
- Sao ngươi vẽ ta xấu như vậy?
A Dũng nhận lấy bức tranh, bĩu môi nói.
- Không thích thì trả lại cho ta.
Chu Văn chìa tay định đi lấy bức tranh.
A Dũng lại nhanh chóng chuyển bức tranh sang một bên, miệng còn nói:
- Ngươi vẽ xấu như vậy, ta tự mình giấu, tránh để cho người khác thấy được.
- Thiên Mệnh đài cũng xem xong rồi, chúng ta cần phải đi.
Đúng lúc Chu Văn muốn rời khỏi nơi này, đột nhiên thấy trên bậc thang Thiên Mệnh đài lóe lên quang mang, một bóng người xuất hiện trên bậc thang đầu tiên.
Chu Văn vội vã chụp lấy A Dũng dịch chuyển tức thời ra xa, miễn cho bị màn hình khối ma phương chụp phải. Chu Văn ở phía xa thấy rõ ràng người trên thềm đá, không khỏi ngẩn ra:
- Lão gia hỏa này làm sao cũng tới.
Người trên thềm đá tóc đen da đen, cơ thể cường tráng có sức sống, rõ ràng là người trẻ tuổi thế nhưng ánh mắt thế nào lại có một loại cảm giác già nua.
Người nọ tất nhiên là Tỉnh Đạo Tiên biến thành trạng thái thanh niên, người đa mưu túc trí như ông ta vậy mà lại mạo hiểm tham gia cuộc chiến khối ma phương, việc này làm Chu Văn có hơi khó hiểu.
- Thiên Mệnh đài cuối cùng chỉ có thể sống một người, cho dù ông ta có thể leo lên Thiên Mệnh đài, cuối cùng cũng phải cùng Vương Minh Uyên đánh nhau đến ngươi chết ta sống, ông ta làm sao có thể là đối thủ của Vương Minh Uyên?
Chu Văn nghĩ như thế nào đều cảm thấy việc này rất kỳ quái.
Lấy tính cách của Tỉnh Đạo Tiên, cho dù ông ta không biết Thiên Mệnh đài cuối cùng chỉ có một người còn sống thì cũng sẽ không đi làm loại chuyện này, lẽ nào là bởi vì thân thể trẻ ra nên người cũng trở nên xung động nhiệt huyết?
Lúc Chu Văn quan sát Tỉnh Đạo Tiên, Tỉnh Đạo Tiên cũng phát hiện ra hắn, miệng lẩm bẩm nhìn hắn ở bên này, như là đang nói gì đó với Chu Văn, thế nhưng chỉ có khẩu hình, lại không phát ra âm thanh gì.
Chu Văn nhìn khẩu hình của ông ta, hẳn là ông ta đang nói hai chữ "Mê Tiên".
- Mê Tiên Kinh sao? Thế nào lại bỗng nhiên nói với mình chuyện này, ông ta có ý gì?
Lúc Chu Văn nhíu mày thì Tỉnh Đạo Tiên đã xoay người giẫm thềm đá đi lên.
Không giống với tất cả những sinh vật trước đây từng bước lên thang trời, Tỉnh Đạo Tiên bước rất nhanh. Những sinh vật khác bất kể là nhân loại hay là chủng tộc Dị Thứ Nguyên, đi lên thang trời đều bước đi gian nan dị thường, cho dù là Vương Minh Uyên, coi như không tốn sức nhưng cũng không tính là nhẹ nhàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận