Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1840: Câu Chuyện Của Sát Ma

Sắc mặt Sát Ma vô cùng phức tạp, một lúc lâu sau mới nói:
- Ta kể cho ngươi nghe một chuyện xưa.
- Rửa tai lắng nghe.
Chu Văn lạnh nhạt nói.
- Trước đây có một tên thợ săn, ngày ngày săn thú mà sống, có một ngày vào lúc săn thú, hắn nhìn thấy một con sói cắn một con thỏ, con thỏ kia là một con thỏ mẹ vừa sinh xong, trong tổ của nó, vẫn còn mấy con thỏ con đang kêu gào đòi ăn. Mấy con thỏ con kia nhìn thấy thỏ mẹ bên ngoài tổ, cả đám đều bò ra, muốn tìm mẹ bú sữa, nhưng chúng vốn không hiểu rằng, không chỉ mẹ chúng đang gặp nguy hiểm, mà bản thân chúng, cũng sẽ thành thức ăn rơi vào bụng sói.
Sát Ma nói tới đây, nhìn chằm chằm Chu Văn hỏi:
- Nếu ngươi là thợ săn, lúc này ngươi sẽ làm thế nào?
- Đánh chết con sói kia, cứu con thỏ và con của nó.
Chu Văn trả lời.
- Tốt, nếu thợ săn kia cứu con thỏ và con của nó. Vậy thì con sói kia sẽ đói bụng, mà nó cũng có thể là mẹ của vài con sói con, không có đồ ăn, nó và con của nó cũng sẽ đói chết. Nếu ngươi biết những điều này, ngươi có cứu con thỏ mẹ và đám con của nó không?
Sát Ma lại hỏi.
- Có.
Chu Văn không hề do dự, trực tiếp đáp lại.
Đây vốn là một vấn đề khó giải quyết, từ góc độ khác nhau, dù Chu Văn cứu hay không cứu đều là sai, cho nên hắn căn bản không cần nghĩ nhiều, chỉ làm theo bản thân mình muốn làm là được.
- Rất tốt, ngươi cứu thỏ mẹ và các con của nó, sói sẽ bị ngươi tiêu diệt, sói con cũng vì vậy mà chết đói, sau đó con thỏ không còn thiên địch, không ngừng sinh sản, số lượng gia tăng. Tài nguyên ban đầu không thể nào thỏa mãn khẩu vị bầy thỏ, không lấp đầy được bao tử chúng, cho nên bầy thỏ sẽ kết bè kết lũ gặm nhấm hoa màu ngươi gieo trồng, kết quả hoa màu ngươi trồng không thu hoạch được, ngươi không có thức ăn để sống sót qua mùa đông, ngươi nên lựa chọn như thế nào?
Sát Ma tiếp tục đưa ra cho Chu Văn một vấn đề khó.
- Nói vậy, ngay từ đầu ta đã chọn sai, ta không nên cứu con thỏ kia sao.
Chu Văn cũng không phải một người cố chấp, tuy hắn có thể dùng một vài đạo lý để phản bác Sát Ma, nhưng hắn không làm vậy, mà thay đổi suy nghĩ của mình.
- Tốt, nếu ngươi không cứu con thỏ, vậy sau khi con sói săn bắt bầy thỏ, sẽ có thức ăn no đủ, bầy sói sẽ nhanh chóng trưởng thành, sinh sản càng lúc càng nhiều sói hơn, đến lúc đó khắp đồi núi đều là sói, đừng nói lên núi săn thú, dù nơi ngươi ở cũng vô cùng nguy hiểm, nói không chừng một ngày nào đó bầy sói sẽ xông vào nhà ngươi, xé xác ngươi ăn thịt, đây là kết quả ngươi muốn sao?
Sát Ma cười lạnh nói. Nếu là người bình thường, chỉ biết trách móc vấn đề này của Sát Ma căn bản là vấn đề nan giải, nhưng Chu Văn lại không nghĩ như vậy, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ta có thể thuần phục con sói kia, đồng thời giúp bầy sói săn một số lượng thỏ nhất định, để bầy thỏ duy trì số lượng trong phạm vi nhất định, như vậy con thỏ sẽ không tràn lan như cỏ dại, con sói cũng không trở thành sự uy hiếp của ta.
Lúc này Sát Ma mới gật đầu, tán thưởng gật đầu nói:
Hi vọng sau này ngươi gặp được chuyện giống như vậy, cũng có thể lựa chọn như hiện tại, chứ không phải hành động theo cảm tính.
- Sau đó thì sao?
Chu Văn không muốn thảo luận với Sát Ma những điều này, hắn chỉ muốn biết, câu chuyện xưa này của Sát Ma có liên quan gì với Ma Anh.
- Sau đó có người cứu thỏ nuôi sói, thế giới về sau sẽ tốt đẹp hơn.
Sát Ma nói bằng giọng điệu châm chọc.
- Vậy là xong rồi?
Chu Văn cảm thấy câu chuyện xưa này có lẽ vẫn chưa kết thúc.
- Tất nhiên vẫn chưa xong, sói thì vẫn là sói, chứ không phải chó, nhưng đây không phải điều đáng sợ nhất, đôi khi con thỏ kia chưa hẳn thật sự là thỏ, đó mới là điều đáng sợ nhất.
Sát Ma cười lạnh nói.
- Ngươi vẫn nên kể cho xong câu chuyện xưa kia đi.
Chu Văn đã nghe ra được một chút manh mối.
- Đã nói xong, chuyện tiếp theo, có lẽ ngươi có thể nghĩ được.
Sát Ma nhìn thoáng qua Ma Anh nói.
- Ai là con thỏ?
Chu Văn đã đoán được đại khái, sợ rằng Thần tộc chính là con sói kia, còn Ma Anh hoặc có thể nói Ma Anh đại diện cho một chủng tộc nào đấy chính là thợ săn, còn con thỏ kia, Chu Văn cũng không dám chắc chắn.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Sát Ma hỏi lại.
- Tiên tộc?
Chu Văn thầm suy đoán như vậy, cũng không dám chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận