Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1859: Ra Mắt

- Không yên lòng thì tự mình về xử lý đi, đừng ở đó lải nhải nữa.
Lý Huyền hừ lạnh nói.
Chu Văn cười cười:
- Mẹ nó, ai không muốn trở về chính là một cái chày gỗ, nhưng lỡ như ta không trở về được, Quy Đức cổ thành này có thể thủ liền thủ, không thể thủ thì cũng không cần miễn cưỡng, ngươi phải sống sót.
- Biết là phải sống sót, thì nghĩ hết mọi cách trở về cho ta. Năm đó chúng ta đã giao hẹn phải cùng nhau xây dựng thành trì, hiện tại thành ở ngay đây, ta cũng ở đây, con mẹ nó, ngươi cũng nhất định phải trở lại nơi này.
Lý Huyền nhìn chằm chằm Chu Văn nói.
- Ngộ nhỡ...
Chu Văn còn muốn nói gì đó, lại bị Lý Huyền cắt ngang.
- Không có ngộ nhỡ, bỏ thành thì dễ, nhưng chúng ta có thể đi đâu đây?
Lý Huyền hỏi ngược lại.
Chu Văn hơi ngẩn ra, chợt cười nói:
- Nói cũng đúng, có thể đi đến đâu được chứ.
- Hiểu được là được rồi, trở về cho ta, ngươi phải ở trong thành.
Giọng điệu Lý Huyền nhẹ nhàng, hứa hẹn lại nặng như núi rừng.
- Được.
Chu Văn chăm chú nhìn Lý Huyền một lát, gật đầu đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra khỏi cửa sân, đã nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đứng bên cạnh con đường đá, lưng tựa vào vách tường cổ xưa, một đôi mắt nhìn Chu Văn.
- Ngọc Trí...
Chu Văn nhìn thấy Trương Ngọc Trí thì hơi ngẩn ra.
- Muốn đi à?
Trương Ngọc Trí nhìn Chu Văn hỏi.
Chu Văn khẽ gật đầu mà không nói gì cả, thực ra hắn cũng không biết nên nói cái gì.
- Có thể không đi không?
Trương Ngọc Trí lại hỏi.
- Có một số việc nếu không làm, trong lòng sẽ áy náy cả đời.
Chu Văn nói. Trương Ngọc Trí nhìn chằm chằm Chu Văn không nói gì, một hồi lâu nàng đột nhiên đi tới trước mặt Chu Văn, giang hai tay ôm Chu Văn, ở bên tai hắn nói:
- Trở về.
Dứt lời, cũng không đợi Chu Văn trả lời, nàng trực tiếp buông tay ra, xoay người rời đi.
Chu Văn kinh ngạc nhìn bóng dáng Trương Ngọc Trí đi xa, đến góc đường, Trương Ngọc Trí lại đột nhiên xoay người cười sáng lạn:
- Chờ ngươi trở về, chúng ta đến Long Hổ Sơn xem thử đi.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp kia quay qua góc đường đã biến mất không thấy nữa, Chu Văn có chút không hiểu, tại sao Trương Ngọc Trí lại muốn hắn đi Long Hổ Sơn xem một chút. Cũng chỉ suy nghĩ một lát, Chu Văn lại bỏ tất cả suy nghĩ ra sau đầu, đi về vị trí khối ma phương.
Lúc đầu hắn còn muốn đi Lạc Dương một chuyến thăm Nha Nhi và Âu Dương Lam một chút, thăm người cha mà mình không giao tiếp nhiều kia.
Nhưng cuối cùng Chu Văn vẫn không đi, hắn là một người không thích chia tay, nếu hắn thật sự không về được, hắn hy vọng mình sẽ sớm bị người ta lãng quên, không còn để mọi người lo lắng nữa.
Ma Phương vẫn hiển thị hình ảnh của Thần Sơn, Vương Minh Uyên, Chung Tử Nhã và Khương Nghiễn lần lượt bị nhốt trên trụ bạch ngọc trước thần điện, vị Thiên Ngoại Tiên kia ở trong thần điện, không nhìn thấy bóng dáng của nàng ta.
- Cổ giáo sư, theo ngài thấy, nếu như Nhân Hoàng xuất chiến, có khả năng đánh bại Thiên Ngoại Tiên không? Tô Y nói trong chương trình phát sóng trực tiếp.
Nàng luôn luôn hết sức tín nhiệm Nhân Hoàng, cũng tin tưởng chắc chắn Nhân Hoàng là người mạnh nhất, nếu là trước kia, nàng chắc chắn sẽ không nảy sinh nghi vấn như vậy, nhưng Thiên Ngoại Tiên thật sự quá mạnh, mạnh đến mức làm cho người ta tuyệt vọng, cho dù là cường giả như Nhân Hoàng cũng không thể nào cho nàng cảm giác an toàn tuyệt đối.
- Tận Thế cấp, đó là khoảng cách mà loài người trước mắt không thể vượt qua.
Cổ giáo sư không trả lời trực tiếp Tô Y, nhưng ý tứ lại rõ ràng. Những người xem livestream, tuy rằng đối với những lời này rất khó chịu, nhưng trong lòng cũng không thể không thừa nhận, những lời này của Cổ giáo sư nói không có vấn đề.
Nhìn trước mắt đi, trong nhân loại căn bản không có tồn tại Tận Thế cấp, thậm chí ngay cả làm thế nào chạm tới ngưỡng cửa Tận Thế cấp cũng không ai biết được.
Ngay cả Chung Tử Nhã và Khương Nghiễn mạnh như vậy, dốc hết khả năng và mạng sống của bản thân nhưng ở trước mặt Thiên Ngoại Tiên cũng giống như đứa trẻ không chịu nổi một đòn, thực lực chênh lệch làm cho người ta tuyệt vọng.
Tức thì, Tô Y cũng mất đi hứng thú nói chuyện, khiến cho hiện trường livestream cũng yên tĩnh hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận