Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 2071: Một Bước

- Ma Anh... Không thể cứ tiếp tục như vậy được nữa.
Chu Văn nhìn Đại Ma Vương nói.
Đại Ma Vương không để ý đến Chu Văn, mặc dù một nửa là Ma Anh, nhưng một nửa là Đại Ma Vương.
Đánh vào mặt Đế đại nhân, đó là Ma Anh đang phẫn nộ, còn không nghe theo lời của Chu Văn, lại là Đại Ma Vương kiêu ngạo.
Đúng vậy, kiêu ngạo, bởi vì quá kiêu ngạo, cho nên nàng không ngăn cản Đế đại nhân bước thêm một bước, chỉ đứng một bên quan sát.
Chiến hạm hàng không và con thuyền cổ đại lướt qua giữa biển và trời, có chiếc máy bay chiến đấu cổ đi ngang qua và đâm thẳng vào toà nhà.
Những tòa cao ốc đều sụp đổ, nhưng nó không va vào cá con phố bên cạnh, bởi vì những nơi đó đã biến thành một nơi hoang vu, khủng long thì hoảng loạn bay trên những đống phế tích.
Toàn bộ thành Lạc Dương đột nhiên bay lên, phía dưới thành Lạc Dương lại xuất hiện một tòa thành cổ xưa, hơn nữa còn đang không ngừng nhô cao, một tòa thành cổ lại vụt lên từ mặt đất, đó chính là những tòa thành cổ đã bị phá hủy từ rất lâu.
Tình trạng tương tự cũng đang diễn ra ở thành phố cổ xưa Quy Đức, thành chồng lên thành, dưới thành có thành, giống như những tòa nhà chọc trời.
Trong thành lại có đủ các người của các thời kỳ khác nhau, họ mặc những trang phục ở thời kì của mình, tạo nên một cảnh tượng rất hỗn loạn, không thể nói nên lời khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
- Một bước này, ta phải đợi quá lâu.
Đế đại nhân chậm rãi đi về phía Đại Ma Vương.
Bước đi này, núi sông ở các không gian khác nhau đều bị đảo ngược, rất nhiều các lĩnh vực bị sụp đổ.
Những chủng tộc bị diệt vong, bây giờ lại được hồi sinh.
Một vị thần như Thần Mặt Trời lại bước ra từ bầu trời, mỉm cười và đi xuống núi làm cho mặt trời không bao giờ lặn, những tộc nhân của Thần Mặt Trời vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, chạy đến quỳ xuống trước mặt Thần Mặt Trời, cùng tung hô hắn là vua.
Lại thêm một vị Tiên Thiên Đế Quân đã mất từ rất lâu bước ra, mười ba vị Tiên Thiên Đế Quân nhìn thấy Tiên Thiên cho - Đế Quân đại nhân...
Tội Tiên Thiên đồng thanh, có người vui đến phát khóc.
Nhưng trong nháy mắt, những vị thần đó đã hóa thành bụi trần, tan vào trong trời đất.
Một bước này, vũ trụ đã thay đổi.
Chát!
Vừa mới bước được một bước, Đại Ma Vương lại đứng trước mặt Đế đại nhân, một lần nữa lại bị một bàn tay tát thẳng vào mặt.
- Này còn ra thể thống gì, đáng tiếc vẫn là quá yếu, có cần cho ngươi thêm một chút dũng khí không?
Đại Ma Vương nhìn Đế đại nhân lạnh nhạt nói, đây chính là những gì mà Đế đại nhân nói với Chu Văn.
Đế đại nhân bị cái tát của Đại Ma Vương làm cho choáng váng, nàng đã bước thêm một bước, đạt đến Vũ Trụ cấp thật sự, vậy mà vẫn không thể thoát khỏi cái tát của Đại Ma Vương.
Nhiều năm chuẩn bị như vậy, nhiều năm tính toán kỹ càng như vậy, lại bị một tát này, dường như nàng chỉ là một trò đùa.
Đế đại nhân tự nguyện ở lại Kỳ Tử Sơn, mặc dù là vì giữ lời hứa, thế nhưng trong những năm tháng ở đây nàng vẫn luôn chăm chỉ tu luyện.
Kỳ Tử Sơn rất gần với cốt lõi của Địa Cầu, mà Địa Cầu chính là nơi cấm địa thời cổ, có rất nhiều áp chế, đã qua nhiều năm như vậy, nàng đã tu luyện, đã mạnh mẽ hơn trước đây.
Một lời nói có thể đảo ngược được thời gian, một lời nói có thể đảo ngược sinh tử, một lời có thể tạo ra mọi thứ từ hư vô.
Nàng không bước thêm một bước, chẳng qua là vì đang đợi Đại Ma Vương xuất hiện, chờ đợi một trận chiến cuối cùng, chờ đợi thời khắc huy hoàng và vinh quang nhất.
Nàng muốn đạp lên Đại Ma Vương để đăng cơ làm vua vũ trụ, đây mới thực sự là vua, mới có tư cách thống trị cả vũ trụ Nhưng một cái tát này, đã đánh tất cả công sức của Đế đại nhân thành bọt nước.
- Thật sự rất tốt.
Đế đại nhân ngẩng đầu nhìn vũ trụ vô tận, dường như đã khôi phục lại như cũ.
Đế đại nhân thu hồi tầm mắt, nàng nhìn về phía Đại Ma Vương:
- Ta vẫn luôn chờ ngày chúng ta tái chiến, vẫn luôn mong chờ cái kết hoàn mỹ nhất, nhưng ta lại quên mất một điều là chỉ mong chờ thì không thể đủ. Ta đã quá tự tin vào bản thân, tự cho rằng chỉ cần nỗ lực hết mình là đủ, nhưng lại bỏ qua một sự thật. Thế giới này không phải vì ta mà tồn tại, ta đã tự mình phong ấn bản thân vào bên trong thế giờ mà ta hằng mong đợi và chẳng có cách nào để ta có thể thoát ra khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận