Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1878: Bị Lừa Rồi

Răng rắc!
Sau khi nhập mật mã, miếng kim loại đột nhiên nứt ra một khe hở.
Miếng kim loại kia vốn là một khối, căn bản không nhìn ra bất cứ khe hở nào, bây giờ lại nứt ra khe hở ngay ngắn, sau đó tách thành bốn mảnh, chậm rãi lan ra ngoài, lộ ra không gian bên trong.
Sau khi miếng kim loại hoàn toàn mở ra, Chu Văn đã thấy rõ tất cả bên trong, sắc mặt không khỏi hơi khó coi, quay đầu nhìn về phía phối sủng tóc bạc.
Phối sủng tóc bạc dường như vô cùng bất ngờ, ánh mắt hơi mờ mịt, sắc mặt cũng là bất ngờ tới không tin nổi, rồi lại từ không tin nổi tới phẫn nộ.
- Khốn nạn, tên khốn nạn kia đã lừa ta, hắn lại dám lừa ta, lại dám lừa ta.
Phối sủng tóc bạc dường như cực kỳ phẫn nộ.
Tóc bạc cả đầu hắn không gió mà tự bay, từng sợi dựng lên, ánh sáng bạc trên người sáng chói.
Cơ thể chỉ hơi dùng sức đã nghe thấy tiếng răng rắc không ngừng ở bên tai, những dây xích kim loại nhốt hắn gãy ra từng tấc.
Nếu không phải Chu Văn đã phân cách không gian này, thì động tĩnh lớn như vậy, sợ là đã dẫn người của cửa hàng Tây Nguyên qua đây rồi.
- Diễn xuất không tệ.
Chu Văn nhìn chằm chằm phối sủng tóc bạc, lạnh lùng nói.
- Diễn kịch? Ta dùng thời gian hơn nửa đời ở đây để diễn kịch với ngươi sao? Diễn tổ tông tám đời nhà ngươi! Phối sủng tóc bạc tức hổn hển mắng.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Chu Văn nhìn hắn không giống đang diễn kịch, quả thật đã phẫn nộ đến cực điểm, loại bực bội và uất ức kia cũng không giống giả vờ.
- Tên khốn nạn kia nói đặt thứ đó ở bên trong, chỉ cần ta giãy thoát ra ngoài, thứ bên trong sẽ tự động tiêu hủy, chỉ có mật mã mới có thể mở ra.
Phối sủng tóc bạc càng nói càng tức, ánh mắt thù hận như ước gì có thể ăn thịt người sống.
Ánh mắt Chu Văn kỳ quái. Nếu thật sự giống như phối sủng tóc bạc nói, vậy thì hắn cũng thảm quá rồi. Vì để không tiêu hủy thứ trong miếng kim loại, sống sờ sờ bị nhốt ở nơi này mấy chục năm, kết quả bên trong căn bản không có gì cả.
- Người ngươi nói rốt cuộc là ai?
Bây giờ Chu Văn hơi tò mò rốt cuộc là nhân tài nào lại có thể lừa một tên tự xưng là phối sủng Địa Cầu thành thế này.
- Ngoài tên khốn kiếp Âu Dương Đình kia ra thì còn ai?
Phối sủng tóc bạc nghiến răng nghiến lợi, mỗi một chữ đều như nặn ra từ trong kẽ răng.
Chu Văn đã sớm đoán ra được chút, nhưng nghe phối sủng tóc bạc nói ra cái tên này, vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.
- Lão hiệu trưởng còn có chiêu như vậy, đúng là khiến người ta không ngờ tới.
Trong lòng Chu Văn thầm lẩm bẩm.
- Tên khốn kiếp Âu Dương Đình kia đang ở đâu? Ta phải giết chết hắn!
Đôi mắt của phối sủng tóc bạc đỏ au, nhìn chằm chằm Chu Văn, hỏi.
- Chắc là ở Thánh điện.
Chu Văn nghĩ rồi nói.
- Thánh điện là nơi nào?
Phối sủng tóc bạc cau mày hỏi.
- Ngươi không biết Thánh điện sao? Chính là Thánh địa Dị Thứ Nguyên xây dựng trên Địa Cầu.
Chu Văn giải thích nguồn gốc của Thánh điện.
- Không thể nào.
Nghe thấy thời gian xây dựng Thánh điện, phối sủng tóc bạc đột nhiên ngắt lời Chu Văn.
- Cái gì không thể nào?
Chu Văn nghi ngờ nói.
- Điểm thời gian đó đừng nói là năm tộc Dị Thứ Nguyên, cho dù là Tiên tộc thời kỳ đỉnh phong cũng không thể nào mở ra khu vực như vậy trên Địa Cầu.
Phối sủng tóc bạc nói.
- Sao ngươi biết không thể?
Chu Văn hỏi ngược lại.
- Ngươi nghĩ Địa Cầu là nơi nào? Là nơi những mèo chó kia có thể ngang ngược sao? Đó là...
Phối sủng tóc bạc đột nhiên dừng lại.
- Là cái gì?
Chu Văn truy hỏi.
- Tóm lại những kẻ ngu dốt kia tuyệt đối không thể nào mở ra nơi như vậy ở Địa Cầu vào điểm thời gian đó. Cho dù là dùng hết tất cả lực Dị Thứ Nguyên cũng không thể.
Phối sủng tóc bạc rõ ràng không muốn nói ra những bí mật kia.
Chu Văn nghe mà thấy hơi buồn cười, cũng không biết là ai bị một hộp rỗng lừa mấy chục năm, còn nói người khác là ngu dốt.
- Ta biết rồi! Thánh điện thì ra là như vậy.
Phối sủng tóc bạc đột nhiên nghiến răng nghiến lợi kêu lên.
Cũng không đợi Chu Văn hỏi hắn cái gì, bỗng nhiên phối sủng tóc bạc bật người dậy.
Tiếng ầm ầm vang lên, cả tòa nhà và mật thất dưới lòng đất đều bị đâm xuyên, phối sủng tóc bạc biến thành lưu quang màu bạc lóe lên rồi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận