Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1854: Tự Xem Đi

Chu Văn bình tĩnh nói.
- Không ngờ ngươi vẫn hiểu rất rõ ta, nhưng ta hoàn toàn có thể không giết ngươi, trong lúc tiến hành đánh cược, ta cũng không cần cho ngươi lĩnh vực trung tâm, kết quả vẫn là ta thắng toàn bộ.
Đế đại nhân nói.
- Tất nhiên ngươi có thể lựa chọn như vậy, nhưng ta không lấy được lĩnh vực trung tâm, đánh cược thứ nhất sẽ không được thành lập, hơn nữa trước đó ta đã từng nói, nếu ngươi không thắng, ngươi sẽ lại cho ta một viên lĩnh vực trung tâm khác không phải sao? Đánh cược vẫn tiếp tục, nói cách khác ngươi vẫn chưa thắng.
Chu Văn nói.
- Ngươi cảm thấy lấy ngôn ngữ như vậy có thể ràng buộc được ta sao?
Đế đại nhân khinh thường nói.
- Không thể, ta chỉ tin tưởng, ngươi sẽ không muốn một thắng lợi không có ý nghĩa, hơn nữa ngươi càng để ý một mặt khác của đánh cược hơn.
- Nếu ta muốn thắng như vậy thì sao?
Đế đại nhân nói.
- Ta sẽ đến Thần Sơn ngay lập tức.
Chu Văn không hề do dự nói. Đế đại nhân im lặng, theo như lời Chu Văn nói, Chu Văn không lấy được lĩnh vực trung tâm đến Thần Sơn, tỉ lệ sống sót gần như bằng không, vậy thắng lợi với nàng ta thực sự không có ý nghĩa gì.
Thứ Đế đại nhân muốn không phải mạng của Chu Văn, mà là thắng cược.
- Ngươi nói không sai, ta muốn thắng, nhưng không phải thắng như thế.
Đế đại nhân như không có hứng thú tiếp tục nói chuyện, đóa hoa lay động, một cánh hoa rơi xuống. Vách núi Kỳ Tử Sơn như cửa chính tách ra hai bên, một đạo lưu quang yêu dị từ bên trong bay ra, lập tức nhắm về phía Chu Văn đứng ngoài núi.
Chu Văn đưa tay bắt lấy đạo lưu quang kia, chỉ thấy một viên tinh thể màu tím nhiều mặt, bên trong biến ảo bất định như điện như sương, như có biến ảo vô tận.
- Cút đi.
Chu Văn nghe thấy giọng Đế đại nhân, lúc ngẩng đầu nhìn về phía vách núi, lại phát hiện vách núi đã khép lại, đóa hoa nhỏ kia cũng biến mất.
- Tại sao?
Phía sau truyền đến giọng nói của An Tĩnh, xoay người nhìn về phía An Tĩnh, thấy nàng đang nhìn chằm chằm mình bằng sắc mặt kỳ lạ.
- Cái gì tại sao?
Chu Văn thuận miệng nói.
- Tại sao không lấy lĩnh vực trung tâm của ta, tại sao phải cược tính mạng?
An Tĩnh cắn môi hỏi.
- Không phải chúng ta là người một nhà sao?
Chu Văn nói xong xoay người đi:
- Ta còn có việc, đi trước.
- Người một nhà sao?
Nhìn Chu Văn xoay người xé rách không gian biến mất, An Tĩnh sững sờ tại chỗ, rất lâu cũng không động đậy.
Tuy Chu Văn không để ý đến An Tĩnh, nhưng trong lòng hắn đã chấp nhận Âu Dương Lam và An Thiên Tá.
Âu Dương : am thì không cần nói, đối xử với Chu Văn cũng không tệ. Về phần An Thiên Tá, tuy trên cơ bản chưa từng hòa nhã với Chu Văn, nhưng trong lòng Chu Văn lại rất rõ ràng.
Nếu không phải có mệnh lệnh của An Thiên Tá, An Sinh không thể làm nhiều chuyện như vậy vì hắn.
Bản thân tính cách Chu Văn là ăn mềm không ăn cứng, An Thiên Tá làm nhiều chuyện vì hắn như vậy, không phải tình huống bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn để An Tĩnh rơi vào kết cục này.
Trực tiếp truyền tống về Quy Đức thành cổ, vốn định hấp thu lĩnh vực trung tâm thăng lên thiên tai cấp ngay lập tức, nhưng lại nghe được một tin dữ khác.
- Khương Nghiễn cũng xong rồi?
Chu Văn giật mình nhìn Lý Huyền báo tin, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
- Hắn nói có một số việc hắn nhất định phải làm, Chung Tử Nhã liều mạng đổi lấy cơ hội, khiến hắn thấy được nhược điểm trí mạng của Thiên Tiên ngoại, cho nên dù thế nào hắn cũng cần phải thử một lần. Còn nữa, trước khi đi hắn bảo ta chuyển lời cho ngươi, nếu hắn bị đánh bại, hắn biết ngươi chắc chắn sẽ đi, hắn cũng biết dù nói gì cũng không ngăn cản được ngươi.
Lý Huyền thở dài nói:
- Hắn nói nếu ngươi nhất định phải đi thì hãy nghiên cứu thêm vài lần trận chiến giữa hắn và Thiên Ngoại Tiên, lúc nắm chắc rồi hãy đi.
- Chết rồi sao?
Chu Văn tức giận hỏi.
Rõ ràng trước đó Khương Nghiễn đã khuyên hắn đừng đi, bản thân mình lại đi nhanh như vậy.
- Không biết... Ngươi tự xem đi...
Lý Huyền phóng ra hình ảnh trận chiến đã thu xong.
Hình ảnh bắt đầu từ lúc Khương Nghiễn đi lên Thần Sơn, trước cửa thần điện lại có thêm một bạch ngọc trụ, mặt trên khóa Chung Tử Nhã.
Chỉ là khác với Vương Minh Uyên vẫn còn sống, tay chân và đầu Chung Tử Nhã đều rũ xuống, toàn thân dựa vào xích sắt xuyên qua người mới không bị ngã sấp xuống, căn bản không biết sống chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận