Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1926: Trời Sinh Kiêu Ngạo

- Ngươi đưa chú Chu, mẹ, Tiểu Tĩnh, Nha Nhi, và một số người An gia đến Quy Đức cổ thành đi.
An Thiên Tá trầm ngâm nói.
Người như hắn có thể nói ra những lời như thế đã cho thấy hắn đồng ý với Chu Văn, nếu không sao có thể phó thác người quan trọng nhất cho Chu Văn.
- Ta còn có việc, không thể gặp mấy người Lam di, đưa cái này cho bọn họ giúp ta.
Chu Văn nhìn ra sự kiên định trong mắt An Thiên Tá, không khuyên nữa, chỉ để lại một ít Nhân Sâm quả, sau đó để An Sinh sắp xếp đưa mấy người Chu Lăng Phong đến Quy Đức cổ thành.
Rời khỏi An gia, Chu Văn lại đến chỗ Vương Lộc.
- Sao ngươi lại ở đây?
Nhìn thấy Chu Văn, Vương Lộc hơi ngạc nhiên.
- Lạc Dương không an toàn, nếu không chê thì Vương gia chuyển đến Quy Đức cổ thành đi.
Chu Văn lập tức nói ra mục đích đến.
- Được.
Vương Lộc cũng không hỏi vì sao không an toàn, lập tức đồng ý.
- Ngươi nếm thử cái này đi.
Chu Văn đưa một Nhân Sâm quả cho Vương Lộc.
- Đây chính là Nhân Sâm quả rất nổi tiếng lúc trước ư?
Vương Lộc nhận Nhân Sâm quả, hơi tò mò đánh giá.
- Đúng thế, người bình thường ăn có thể lập tức tăng lên một cảnh giới. Nếu như chỉ thiếu nửa bước có thể thăng cấp Thiên Tai, ăn một quả cũng có thể lập tức thăng cấp Thiên Tại.
Chu Văn nói.
- Thứ quý giá như vậy, ngươi dùng thích hợp hơn.
Vương Lộc trả lại Nhân Sâm quả cho Chu Văn.
- Ta còn rất nhiều, hơn nữa với ta thứ này đã vô dụng rồi.
Chu Văn dừng một chút, lại nói:
- Ta sẽ nhờ An Sinh giúp sắp xếp việc Vương gia dời đến Quy Đức cổ thành, có cái gì cần ngươi cứ nói với hắn. Bây giờ ta đi mặt trăng một chuyến, xem có thể đón Vương Thiên về hay không.
Dứt lời, Chu Văn lập tức rời khỏi Vương gia.
Sau khi Chu Văn rời đi, Vương Lộc nhìn Nhân Sâm quả trong tay, không ăn hết mà bỏ vào một cái dĩa, đặt trong tủ kính.
Trên mặt trăng, Vương Thiền thấy Chu Văn, vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Chút nữa nàng đã buồn bực trên mặt trăng này, ngay cả một người cũng không thấy, tuổi của nàng sao chịu được.
Chu Văn cũng cho nàng một Nhân Sâm quả, Vương Thiên ăn xong mấy miếng, cảm thấy ngon, lại hỏi Chu Văn hai củ.
Chu Văn cũng không thèm quan tâm, lại cho nàng hai quả, ai biết Vương Thiền lại không ăn nữa, mà là chạy đến chỗ Nguyệt Thần, đưa hai Nhân Sâm quả cho Nguyệt Thần.
- Ngươi đến đây đưa Vương Thiền đi đúng không?
Nguyệt Thần hỏi Chu Văn.
- Đúng vậy, nếu như có thể, có thể mời ngài cùng chuyển đến Quy Đức cổ thành không?
Chu Văn nói.
- Mệnh cách của Vương Thiền không cách nào thay đổi, nhưng mà bây giờ cũng có thể khống chế, ngươi đưa nàng trở về cũng được.
Dừng một chút, Nguyệt Thần lại nói:
- Ta sẽ không đi, mặt trăng như chết, thế gian này cũng không cần Nguyệt Thần.
Chu Văn lại khuyên nhủ vài câu, hơn nữa còn nói với Nguyệt Thần, nếu Nguyệt Thần vì có gì không tiện không thể rời khỏi mặt trăng, hắn sẽ nghĩ cách giúp Nguyệt Thần rời đi.
- Tâm ý của ngươi ta đã nhận, thật sự không cần, đôi khi sống cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.
Nguyệt Thần vẫn từ chối ý tốt của Chu Văn, cũng không có ý định rời đi.
Chu Văn đành phải đưa Vương Thiền về Quy Đức cổ thành trước, sau này lại nghĩ cách thuyết phục Nguyệt Thần.
Việc Thứ Nguyên lĩnh vực bị phá vỡ quy mô lớn khiến con người ở các nơi liên lạc với nhau càng khó hơn, Địa Cầu đã trở thành thiên đường của sinh vật thứ nguyên.
Trong thời gian này Chu Văn trừ mời bạn bè và người thân chuyển đến Quy Đức cổ thành thì không ngừng quét phó bản.
Hắn có dự cảm Vương Minh Uyên có thể sắp trở về.
Lý Huyền cũng đưa người nhà đến nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Lý Mặc Bạch, Lý Huyền rất tức giận báo oán với Chu Văn, tên Lý Mặc Bạch kia đúng không biết tốt xấu gì, là tảng đá bên hầm cầu, vừa thối vừa cứng.
Lý Huyền cũng không so đo với hắn ta, vậy mà hắn ta còn không biết điều, hoàn toàn không để Lý Huyền vào mắt, vốn không có ý định đến Quy Đức cổ thành nương nhờ Lý Huyền.
- Có vài người trời sinh kiêu ngạo.
Chu Văn cười nói, hắn cũng nghĩ đến một số người khác.
Trải qua vài vòng chiến đấu, cuối cùng Chu Văn cũng tìm được nhược điểm của ma ngưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận