Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1890: Thuần Phục, Hoặc Chết (2)

Ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, trong nháy mắt khiến cho toàn bộ thế giới phủ lên mình ánh sáng vàng kim, ánh sáng rực rỡ đó chiếu rọi mọi thứ, hủy diệt toàn bộ, đốt cháy tất cả.
Toàn bộ không gian giống như đã bị tan chảy bởi ánh sáng Thái Dương, chỉ cần kim quang đi qua là chỗ đó như tới tận thế.
Đáng sợ là sức mạnh của ánh sáng Thần điện Thái Dương tập trung toàn bộ vào cơ thể Vương Minh Uyên, thế mà hắn hoàn toàn chẳng có ý định tránh né, cũng không hề nghĩ sẽ ngăn cản luồng thần quang Thái Dương này lại, hắn chỉ lơ lửng tại chỗ mà không hề nhúc nhích.
Ánh sáng màu vàng kim rọi tới người của Vương Minh Uyên lại giống như bọt biển rơi vào trong nước, biến mất trong cơ thể hắn, chẳng nhấc nổi gợn sóng nào.
Thần tướng mặc kim giáp trong lòng tràn đầy sợ hãi, thần quang Thái Dương Tận Thế cấp có khả năng phá trời diệt đất, vậy mà chẳng thể gây ra một xíu vết sẹo cho Vương Minh Uyên, đây là hình ảnh hắn chẳng thể nào dự đoán trước được.
Sợ hãi kèm khủng hoảng, thần tướng mặc kim giáp phát điên mà không ngừng xả thần quang Mặt Trời, tất cả ánh sáng bị ép thành một tia Cực Quang, trường mâu vàng kim lóe ra tia chớp, trong chốc lát đã đâm xuyên cơ thể của Vương Minh Uyên.
Vương Minh Uyên bình yên phẳng lặng mà bình tĩnh đứng như vậy, lẳng lặng nhìn thần tướng mặc kim giáp, trường mâu đâm qua cơ thể hắn biến thành chùm sáng vàng óng, nhiệt độ của hắn đủ cao để có thể hòa tan bất kỳ sự tồn tại bất tử nào, không thứ gì có thể làm hắn bị thương dù chỉ một chút. Giống như, hắn không phải là người đang sống sờ sờ mà chỉ là một bóng ma, chùm tia sáng màu vàng óng kia vốn chẳng thể tổn hại tới cơ thể của hắn chút nào.
Con ngươi của thần tướng kim giáp co lại, bởi vì hắn cảm nhận được sức mạnh Tận Thế cấp của hắn đang điên cuồng trôi đi, chỉ mới vừa chớp mắt, tia sáng mặt trời hắn vừa ngưng tụ đã bị tan biến hơn một nửa.
- Thứ kinh tởm kia! Ngươi dám sao!
Mấy tiếng gầm từ bên trong thần điện Thái Dương vọng ra bên ngoài, có mấy luồng ánh sáng vàng phóng ra, từng cái một phóng thẳng lên trời.
Bốn vị cường giả Tận Thế cấp của thần điện Thái Dương đều ra ngoài, mỗi người một hướng vây lấy Vương Minh Uyên, muốn hoàn toàn tiêu diệt hắn.
Cả trời đất bắt đầu nóng bỏng như trong lò luyện kim, toàn bộ khu vực Thần sơn Nhật Bất Lạc đều biến thành khu vực có ánh sáng màu vàng kim, to lớn giống như mặt trời đang ở dưới nhân gian, khiến toàn bộ Dị Thứ Nguyên đều bị chiếu cho sáng choang.
Thế mà luồng thần quang Thái Dương đủ mạnh để san trời lấp đất sao khi đâm vào cơ thể của Vương Minh Uyên, tất cả đều như đá ném vào biển rộng, không một gợn sóng, ngược lại trên cơ thể của Vương Minh Uyên lại bắt đầu xuất hiện luồng ánh sáng màu vàng óng, đó chính là sức mạnh của thần quang Thái Dương.
- Không thể nào... Chuyện quái gì vậy...
Bốn vị tộc trưởng của thần điện Thái Dương đều sợ hãi vô cùng, không có cách nào nghĩ tới được, thế giới này lại có người lấy một địch bốn, không chỉ không bị thần quang Thái Dương làm cho chết thảm mà còn có thể phản lại được sức mạnh này.
- Thần phục hay bị giết?
Trên mặt Vương Minh Uyên chẳng biểu lộ chút vui sướng nào, vẫn bình tĩnh hỏi.
Cơ thể của hắn đã đạt tới trình độ gần như hoàn mỹ, năng lực của hư vô Kiếm Tiên, Chung Tử Nhã, Khương Nghiễn và Thiên Ngoại Tiên đều đã thuộc về hắn, làm cho cơ thể của Vương Minh Uyên được thay đổi trở nên không gì có thể hại tới, phóng mắt ra nhìn khắp thế gian chắc chẳng có ai có thể làm hắn bị thương. Bốn vị tộc trưởng của thần điện Thái Dương cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể giống như trăm sông đổ về biển là Vương Minh Uyên, nếu không dừng lại kịp lúc, bọn họ chắc chắn sẽ trở thành cái xác khô. Sâu trong lòng sinh ra sự khiếp sợ và cảm giác bất lực, cái cơ thể gầy gò của Vương Minh Uyên bây giờ trong lòng bọn họ còn hùng vĩ hơn cả Thần sơn Nhật Bất Lạc, hoàn toàn không với tới được.
Bọn họ không hẹn mà đều muốn lùi lại một bước, tuy nhiên sức mạnh không khống chế được vẫn tràn ra ngoài, không thể dừng được.
- Câu trả lời của các ngươi sao, vậy thì chết đi.
Theo sau lời nói bình tĩnh của Vương Minh Uyên, thần quang Thái Dương trên người hắn bành trướng như khinh khí cầu.
Ánh sáng vàng óng im hơi lặng tiếng tràn ngập thế gian, giống như âm thanh cũng đã bị hòa tan, yên tĩnh như chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận