Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 2087: Thần (Đại Kết Cục)

Nhưng thần vật như vậy rất nhiều cái đã bị đứt gãy, chỉ còn lại phần sót lại cắm ở trên mộ lớn, thêm phần bi thương cho ngôi mộ lớn này.
Ở phía trên cùng của ngôi mộ lại cắm một lá cờ vải, cờ vải kia trông rất bình thường, không cảm nhận được chút huyền diệu nào.
Nhưng trên lá cờ kia lại viết bốn chữ nói khoác không biết ngượng.
- Tính hết thiên mệnh!
Chu Văn đọc thầm bốn chữ, mặc dù cờ kia không hề có gì đặc biệt, nhưng bốn chữ này lại khiến lòng người sinh ra cảm giác huyền diệu.
- Chào mừng đến với thế giới không có Thần, đây sẽ là nơi bắt đầu của ngươi, cũng sẽ là nơi kết thúc của ngươi.
Mời để lại một vật có thể đại diện thân phận của ngươi ở trên Thiên Mộ, nếu ngươi chết ở đây, vậy thì thứ này sẽ là bia mộ cuối cùng của ngươi. Người còn vật còn, người mất vật gãy. Cho dù lúc trước ngươi là thần hay ma, là tiên hay thánh, từ nay về sau ngươi đều chỉ sẽ là một người giãy giụa tìm cách sinh sống trong thế giới khủng bố kia. Thế giới kia không có thần ma tiên thánh, vì trong thế giới kia, cho dù là một người bình thường nhất thì cũng đều từng là chúa tể của một thế giới. Mà trong thế giới kia, chẳng qua cũng chỉ là người bình thường có thể chết bất cứ lúc nào thôi. Điều ngươi phải làm chính là sống sót, sống đi đến cuối cùng. Trước mộ không khắc bất cứ chữ gì, bia mộ giống như thiên bia vô tự đột nhiên sáng chói, âm thanh vang lên trong đầu của Chu Văn.
- Ngươi là ai?
Chu Văn nhìn bia mộ, hỏi.
Không có âm thanh trả lời hắn, cho dù Chu Văn nói cái gì, đều không có được bất cứ câu trả lời nào, hơn nữa hắn cũng không tìm được đường rời khỏi nơi này.
Hư không bao la giống như không có tận cùng, không cảm nhận được bất cứ sinh mệnh nào, cho dù là sự tồn tại vật chất, giống như cả thế giới chỉ còn lại một ngôi mộ lớn như vậy. Chu Văn suy nghĩ chốc lát, tháo Nhân Hoàn thạch đao ở hông xuống, tiện tay cắm lên ngôi mộ kia.
Mặc dù tiếng nói kia không nói cần để lại thứ gì, chắc là cái gì cũng được, có điều Chu Văn vẫn quyết định để lại Nhân Hoàng Thạch đao. Nếu sau này còn có sinh vật của Địa Cầu hoặc Dị Thứ Nguyên đến đây, chắc sẽ có thể nhận ra Nhân Hoàng thạch đao, cũng có thể đoán ra sự sống chết của hắn qua việc Nhân Hoàng thạch đao có gãy hay không.
Đương nhiên, đến mức độ như Chu Văn, Nhân Hoàng thạch đao cũng đã không còn tác dụng gì đối với Chu Văn nữa, chẳng khác gì đao kiếm bình thường, mang theo bên mình cũng không có tác dụng lớn. Nhân Hoàng thạch đao cắm lên Thiên Mộ, ánh sáng trên bia mộ lập tức biến thành một lối đi xoáy nước, một đầu khác của lối đi chắc chính là “thế giới không có Thần” mà âm thanh kia nói.
- Sống đi đến cuối cùng... Sống đi đến cuối cùng...
Khi Chu Văn bị xoáy nước kia nuốt chửng, chỉ nghe thấy âm thanh kia lại vang lên, quanh quẩn không ngừng bên tai.
- Mở khóa hệ thống... Đang đánh giá năng lượng sinh mệnh... Cấp bậc tân thủ 1... Thủ Hộ 1... Phát hiện sinh mệnh thể có thể chuyển hóa thành Thủ Hộ Thiên Mệnh... Đang chuyển hóa... Phát hiện sinh mệnh thể có thể chuyển hóa thành Thủ Hộ... Đang chuyển hóa... Phát hiện năng lượng không đủ để chuyển hóa sinh mệnh thể thành Thủ Hộ... Đang tái cơ cấu năng lượng... Phát hiện năng lượng không đủ để chuyển hóa sinh mệnh thể thành Thủ Hộ... Đang tái cơ cấu năng lượng... Đang tái cơ cấu năng lượng... Lỗi... Lỗi... Sinh mệnh thể này không thể tái cơ cấu năng lượng... Quét lại... Nguồn gốc sinh mệnh thể... Thời không Z14... Danh xưng Ma Giáp Hổ Phách Tướng... Không thể phân tích tái cơ cấu... Đợi lượng chuyển hóa thành Thủ Hộ... Phát hiện năng lượng không đủ để chuyển hóa sinh mệnh thể thành Thủ Hộ... Tái cơ cấu năng lượng... Tái cơ cấu thất bại... Quét lại...
Chu Văn nghe thấy có âm thanh không ngừng vang lên trong đầu, đó chắc là tiếng của hệ thống điện thoại di động, sau đó cảm thấy trước mặt chợt đen đi, ý thức hoàn toàn biến mất.
- Cuối cùng cũng tới rồi... Đồ chơi... đáng yêu của ta.
Trong nhà tù tinh không to lớn, nhà tù trùng điệp vậy mà lại chỉ nhốt một tù phạm nữ. Tù phạm nữ đeo kính mắt kia giống như cảm nhận được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn tinh không bên ngoài nhà tù, khóe miệng khẽ cong lên, biểu cảm trên mặt là nụ cười ý tứ sâu xa, giống như thợ săn đã phát hiện con mồi vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận