Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 2086: Đế Thính Có Ẩn?

Bọn họ bay lùi lại, không dám tới gần cửa lớn, càng không dám bị ánh sáng tím trong cửa chiếu vào, từng con chỉ có thể kêu gào từ xa, muốn Chu Văn để Đế Thính lại.
Chu Văn căn bản không để ý bọn nó, trực tiếp xông vào trong ánh sáng tím kia ra khỏi cửa lớn, biến mất trong ánh sáng tím huy hoàng.
Hắn dẫn cả Đại Ma Vương và Đế đại nhân ra ngoài, Đại Ma Vương là Thứ Nguyên Chi Tử, có thể nói là Thiên Mệnh sở quy, ngay cả nàng cũng có thể rời khỏi thế giới này, dựa vào cái gì mà Đế Thính không thể ra ngoài.
Chu Văn không hề để những lời kia của Hỗn Thế Tứ Hầu vào trong lòng, trên thực tế lúc trước bọn nó đã nói lời như vậy rồi.
Chu Văn căn bản không tin những điều đó, hắn đã tương hợp với vũ trụ này, cho dù Hỗn Thế Tứ Hầu có thể suy đoán thiên cơ, nhưng cũng làm sao biết được nhiều hơn hắn.
Ầm ầm!
Cửa lớn màu tím đóng lại, sau đó dần dần biến mất trong ánh sáng tím, ánh sáng tím giống như gió bão kia cuối cùng cũng ngưng tụ thành một điểm, đột nhiên tan vỡ thành không.
- Tiêu rồi... Đế Thính ra ngoài rồi...
Sắc mặt của từng Hỗn Thế Tứ Hầu đều như đất.
- Ha ha, bốn các ngươi đang gây cười sao? Đúng là cười chết ta rồi, vậy mà lại muốn dùng những lời thừa thãi này để lừa người, cũng không xem người kia là ai.
Một công tử phú quý đẹp đẽ mặc áo lông trắng không biết đã đứng trên đỉnh đầu Hỗn Thế Tứ Hầu từ khi nào, cười dài nói.
- Tên đáng chết nhà ngươi còn dám xuất hiện? Tại sao ngươi không ngăn cản hắn đưa Đế Thính đi?
Hỗn Thế Tứ Hầu tức giận rống lên với quý công tử áo lông trắng kia.
- Tại sao ta phải ngăn cản hắn?
Quý công tử áo lông trắng bĩu môi, khinh bỉ nói.
- Ngươi nên biết nếu Đế Thính bị bọn họ phát hiện thì sẽ có hậu quả thế nào.
Thông Túy Viên Hầu đè giọng nói.
- Sao ta biết được có hậu quả gì, ta cũng không phải cha hắn.
Quý công tử áo lông trắng thô tục nói:
- Ông đây chỉ là một yên tĩnh mỹ nam tử, lấy gì mà ngăn cản hắn? Bốn tên to con nhát gan các ngươi còn không dám ngăn cản, dựa vào cái gì ta phải ngăn? Lỡ như khuôn mặt đẹp đẽ này của ta không cẩn thận bị làm tổn thương, các ngươi chịu nổi trách nhiệm không?
- Sao ngươi không đi chết đi?
Linh Minh Thạch Hầu tức giận, nhưng nó lại không có cái miệng như quý công tử áo lông trắng, hồi lâu cũng chỉ nói được một câu như vậy.
- Đế Thính đã bị hắn đưa ra ngoài rồi, bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Xích Khào Mã Hầu thở dài nói.
- Điều này phải trách bản thân các ngươi, lúc trước tại sao không ra tay, bây giờ người ta đã là chúa tể của một vũ trụ, các ngươi mới muốn đi ngăn cản thì có tác dụng gì?
Quý công tử áo lông trắng bĩu môi nói.
- Ai có thể tính được cuối cùng lại là hắn thành công, rõ ràng Đại Ma Vương mới là Thiên Mệnh sở quy.
Nghe vậy Xích Khao Mã Hầu càng cảm thấy bất đắc dĩ.
- Cho nên ngươi có tính thế nào cũng không tính lại ông trời. So với việc nghĩ những điều vô dụng đó, còn chẳng bằng uống thêm hai hớp rượu.
Quý công tử áo lông trắng nhìn chỗ cửa lớn màu tím biến mất, rồi quay người từ từ rời đi.
- Đế Thính vốn không thuộc về nơi này, rời đi cùng hắn cũng tốt hơn bốn tên nhát gan các ngươi che che giấu giấu gấp trăm ngàn lần.
Hỗn Thế Tứ Hầu cực kỳ tức giận, muốn ra tay với quý công tử áo lông trắng, nhưng đã không thấy bóng dáng của hắn đâu rồi.
- Đây là nơi nào?
Chu Văn sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, nơi này hình như hơi khác trong tưởng tượng của hắn.
Chỗ hắn đang đứng rõ ràng là một ngôi mộ khổng lồ như ngọn núi, xung quanh chính là hư không bao la, ngôi mộ khổng lồ này vậy mà lại lơ lửng trong hư không.
Trên ngôi mộ như núi kia cắm đầy các loại đồ vật kỳ quái, có các vật thường thấy như đao kiếm, kiếm rìu, còn có một vố vật kỳ lạ như thước, cờ, đỉnh, lò, thậm chí còn có cả một cái chổi cắm ngược bên trên. Cho dù là đồ vật nào cũng giống như có sức mạnh thần bí chảy bên trong, mỗi một vật đều không thể tưởng tượng nổi.
Bên trong này bất cứ một đồ vật nào nếu như có thể lấy về, e đều là thần vật kinh thiên động địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận