Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1922: Hái Nhân Sâm Quả

Lúc đến lượt Lý Huyền. Lý Huyền lập tức coi cái chảo này thành bồn tắm.
Năm đó bản thân Lý Huyền phải chịu đủ loại cực hình để rèn luyện, mấy cái trò như dùng roi hay chiên trong vạc dầu sôi, đối với ăn chả ăn nhằm gì.
Đến lượt Chu Văn thì vẫn như cũ, trực tiếp qua cửa.
- Chuyện này không công bằng.
Lý Huyền kêu lên:
- Đây là chỗ chó mà gì thế, dựa vào cái gì hắn không phải chịu khổ tí gì thế?
- Ngươi nên biết, làm người tố, cả đời bình an.
Chu Văn cười.
- Ngươi nói ai là kẻ xấu chứ?
Lý Huyền chìm trong buồn bực. Trương Xuân Thu và Hạ Lưu Xuyên nhìn nhau, nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Cái chỗ như Ngũ Trang Quan đây chả phần biệt cái gì mà tốt hay xấu xả, Chu Văn thế nào không cần phải chịu khổ chắc chắn là nhờ loại năng lực đặc biệt của hắn, loại sức mạnh làm năng lực của Ngũ Trang Quan biến mất, chắc chắn không phải bình thường.
- Nhân Hoàng không hổ là Nhân Hoàng.
Trương xuân Thu cảm thán nói.
Bốn người đi qua chính điện vào phía sau sân nhỏ, nhờ Trường Xuân Thu dẫn đầu, qua bảy tám lần rẽ mới vào trong được một đại viện đơn độc.
Mà trong sân quả nhiên mọc lên một cái cây lớn, tán cây như muốn che trời rợp đất, lá cây thì như sắt, những trái cây hình dạng như em bé ngồi xếp bằng trắng nõn mọc lên, chính là trái Nhân Sâm.
- Nhân Sâm quả giống mới tiêu tả trong tiểu thuyết Tây Du Ký, sắt thép khó làm hư hại, nhất định phải dùng đồ vật đặc biệt mới có thể hái được một trái, chỉ dựa vào sức mạnh chắc chắn không lấy được. Mà trái Nhân Sâm xuống đất sẽ biến mất, nhất định phải dùng bàn ngọc để đỡ, không được để nó chạm đất. Trước tiên chúng ta tìm cây kim kích tử, để tìm thấy nó chúng ta phải hợp sức.
Trương Xuân Thu nói.
- Chỉ là một Nhân Sâm quả thôi, chỉ cần đủ mạnh thì làm gì mà hái không được, các ngươi không làm nó rớt là do các ngươi không đủ mạnh, để ta thử đi.
Lý Huyền nói xong lập tức cầm Phi Thiên lên, vung đao chém về hướng liền nhau giữa Nhân Sâm quả và thân cây.
Coong!
Nhân Sâm quả thì chả sứt mẻ gì, Lý Huyền không tin chuyện quỷ quái này liền lấy hết sức bú sữa mẹ tới chém Nhân Sâm quả tới hoảng, thế mà một chút hư hao cũng không có.
- Cái quả quái quỷ gì đây...
Lý Huyền lại sầu.
- Chúng ta làm đủ mọi cách rồi, ngoài trừ cách ra ngoài tìm kim kích tử thì không còn cách nào khác.
Trương Xuân Thu nói xong nhìn về phía Chu Văn:
- Chu Văn, hay là ngươi thử một lần, nếu có thể hái được, chúng ta sẽ tiết kiệm không ít thời gian tốn đi tìm kim kích tử. Bọn ta đã tìm một lúc mà vẫn không biết nó ở đâu nữa.
- Thử chút cũng được. Chu Văn cầm ngọc bàn Trương Xuân Thu đưa, bay người tới một trái gần đó.
Truyền thuyết nói Nhân Sâm quả chín ngàn năm mới được coi là ngon nhất, ngửi một chút sẽ sống được ba trăm sáu mươi tuổi, ăn một miếng sống được 47.000 năm.
Chu Văn ngửi ngửi nhưng không ngửi được mùi kỳ diệu nào:
- Xem ta truyền thuyết cũng không đúng hoàn toàn.
Đếm thử xem, trên cây còn bảy mươi hai trái, ngay lập tức chẳng do dự nữa, đặt ngọc bàn ở phía dưới, đưa tay cầm lấy trái Nhân Sâm muốn kéo nó xuống.
Ai mà biết Chu Văn chỉ vừa mới đưa tay chạm nhẹ, Nhân Sâm quả đó đã như cảm ứng được mà rơi xuống, để Chu Văn tùy tiện hái. Trường Xuân Thu và Hạ Lưu xuyên đều trợn mắt mà nhìn, vừa nãy Trương Xuân Thu cũng chỉ thuận miệng, không ngờ thế mà lại là sự thật.
Tình huống bây giờ ngập tràn ảo ma, Chu Văn không những hái được mà còn cực kỳ nhẹ nhàng.
Chu Văn bay tới trước mặt Nhân Sâm quả khác, đưa tay lại hái được tiếp. Miệng Trường Xuân Thu Và Hạ Lưu Xuyên bây giờ chắc nhét vừa quả trứng gà luôn, ví dụ có kim kích tử thì bọn họ cùng lắm mỗi người một trái thôi, Chu Văn tay không thế mà hái được hai quả, nhìn không khác gì đang tiện tay vặt mấy quả táo quả lê.
Chu Văn đem hai Nhân Sâm quả để trên ngọc bàn rồi ném về phía Trương Xuân Thu, sau đó không nói gì, lần nữa di chuyển. Giống như gió thu cuốn hết là vàng, chỉ trong thời gian ngắn, nhưng trái nhân sâm còn dư lại trên cây đều bị hắn hái sạch, từng Nhân Sâm quả trên tay hắn đều biến mất, chẳng biết đi đâu rồi.
- Lần này cảm ơn Trương huynh và Hạ Huynh dẫn đường, lâu dài sau này mong được hợp tác, giờ xin tạm biệt trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận