Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 2057: Thiên Lộ Không Bằng

Vương Minh Uyên nói xong liền mặc kệ Thánh Thần, cũng không thèm nhìn hắn, xoay người đi về phía Chu Văn.
Chu Văn nhìn Vương Minh Uyên với ánh mắt phức tạp, không nói gì.
Thánh Thần ngây ngốc tại đó, nhất thời không biết phải làm sao.
Vương Minh Uyên đi tới bên Chu Văn, từ trong tay lấy ra một cái hộp, đưa cho Chu Văn:
- Cầm lấy, đồ vật bên trong có lẽ sẽ làm ngươi cảm thấy hứng thú.
Chu Văn không từ chối, vươn tay cầm lấy chiếc hộp, bởi vì hắn biết Vương Minh Uyên không thể sống sót, có lẽ đây sẽ là thời gian cuối cùng của hắn.
Một đòn kinh thiên động địa đó nhìn như ngang tài ngang sức, nhưng trên thực tế, khả năng sống của Vương Minh Uyên đã bị cắt đứt, hoặc hiện tại hắn thực sự là một người đã chết, cũng chỉ là với ý niệm mạnh mẽ vô song nên hắn mới chưa tức thì tan biến trong trời đất.
Chỉ là ý niệm đó giống như ngọn nến sắp tàn, có thể hóa thành tro bất cứ lúc nào. Nhìn thấy Chu Văn cầm lấy chiếc hộp, Vương Minh Uyên có vẻ an tâm, nhìn Chu Văn cười nói:
- Tuy rằng ta thua, nhưng ta không bao giờ hối hận khi đi con đường này, nhưng đáng tiếc cuối cùng ta không thể thay đổi thế giới bẩn thỉu này.
Trong khi nói, những đốm sáng dần dần tản ra khỏi cơ thể Vương Minh Uyên.
- Con trai, thực xin lỗi, ta phải đi rồi.
Vương Minh Uyên nhắm mắt lại, giang hai tay ôm lấy Chu Văn.
Thánh Thần nhanh chóng nhắc nhở:
- Chu Văn... Cẩn thận...
Chu Văn biết Thánh Thần có ý nhắc nhở, Vương Minh Uyên có khả năng nuốt chửng mọi thứ, nhưng hắn không hề né tránh mà để Vương Minh Uyên ôm lấy mình.
Vương Minh Uyên nhắm mắt lại ôm lấy Chu Văn, khóe miệng mang theo ý cười, môi khẽ mấp máy, như đang nói chuyện, càng ngày càng có nhiều đốm sáng bay ra khỏi cơ thể.
Một lúc sau, Vương Minh Uyên đột nhiên đẩy Chu Văn ra và cười nói:
- Con đường này ta chỉ đi được đến đây, ngươi phải tiếp tục đi tới đích dù phía trước có gập ghềnh thế nào, dù có bao nhiêu khó khăn trước mắt cũng không thành vấn đề. Đừng bối rối, đừng buồn, đừng sợ, đừng chần chừ, dù một ngày ngươi có ngã trên đường này, đó cũng chỉ là một giai đoạn tất yếu của cuộc đời. Con trai à, ta không có gì để lại cho ngươi cả, chỉ có thân xác này, để nó mở đường cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ tiến xa hơn.
- Cho dù đường lên trời không bằng phẳng, cũng chỉ là đơn độc tu luyện mà thôi.
Vừa nói, ánh sáng trên người Vương Minh Uyên sáng lên, bóng dáng nhanh chóng tiêu tán, hóa thành vô số ánh sáng huỳnh quang hội tụ về phía Nhân Hoàng thạch đạo quanh eo Chu Văn.
- Sư phụ!
Chu Văn nhìn bộ dạng nhanh chóng tan biến của Vương Minh Uyên, vươn lòng bàn tay muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không được, thì thào bất lực.
Vương Minh Uyên gần như đã biến mất không thấy bóng dáng nữa, thậm chí không thể phát ra giọng nói, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi như là đang muốn nói gì đó.
Chu Văn hiểu được ý của hình dáng môi, hắn đang nói về cái hộp.
Trong giây tiếp theo, bóng dáng của Vương Minh Uyên hoàn toàn tan biến, giống như một luồng thiên hà lao thẳng về phía Nhân Hoàng thạch đạo.
Chu Văn thở dài một hơi, trên người đột nhiên cảm giác được điện thoại rung động, những thứ vốn đang bay về phía Nhân Hoàng thạch đao đã đổi phương hướng, chảy tới điện thoại trên người Chu Văn, nhanh chóng bị điện thoại hút vào.
Trong lòng Chu Văn khẽ động, biết đương nhiên cây Tử Nhân trong điện thoại lại có hành động, hút Vương Minh Uyên đã chết vào trong đó.
Chu Văn muốn ngăn lại, nhưng cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Trong chốc lát, tất cả những lưu quang đó đã được rót vào điện thoại, điện thoại ngừng rung.
Chu Văn không nhìn tình huống trong điện thoại, chỉ cầm hộp mở nắp ra.
Chỉ có ba thứ trong hộp, một quả trứng phối sủng màu đỏ và một màu xanh lam, một cuốn sách được chèn bên dưới.
Cuốn sách không có tên, bìa trống trơn, lật ra xem, trang đầu tiên là một bức vẽ, một bức vẽ rất đơn giản, giống như nét vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ, một cô bé thắt bím tóc, một tay ôm một người đàn ông, một tay nắm tay một nữ nhân, đằng sau là túp lều đầy màu sắc rực rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận