Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1897: Miễu Nữ Oa

- Cuộc chiến Thương Chu, hoặc nói là đại chiến Nhân Thần chính là bắt đầu từ đây, miếu Nữ Oa.
Tỉnh Đạo Tiên cũng đã chứng thực suy đoán trong lòng của hai người.
- Nơi này sao lại không có một dị sinh vật?
Lưu Vân cũng hơi nghi ngờ, hỏi.
- Không nhìn thấy không có nghĩa là không có.
Tỉnh Đạo Tiên nhìn chằm chằm tượng Nữ Oa, nói:
- Lúc đầu bốn người bọn ta chính là có gặp gỡ khác nhau ở nơi này.
- Gặp gỡ gì?
Chu Văn đánh giá thạch miếu, thấy bên trong chỉ có một căn phòng như vậy, mắt có thể nhìn đến tận cùng, ngoài tượng Nữ Oa ra thì không còn vật khác.
- Miếu Nữ Oa trông như không có gì nguy hiểm, thực tế là nơi quỷ dị nhất trên đời này.
Tỉnh Đạo Tiên bước tới trước cửa miếu, nhưng lại không vào tròng, cười lạnh nói:
- Bốn người bọn ta bước vào miếu Nữ Oa, nhưng lại thấy cảnh tượng khác nhau.
- Ý của ngươi là, trên thực tế miếu Nữ Oa là một lối vào của không gian khác nhau, mỗi người bước vào thì sẽ đến không gian khác nhau sao?
Chu Văn trầm ngâm nói.
- Cũng có thể hiểu như vậy, có điều lại không đơn giản như vậy.
Tỉnh Đạo Tiên dừng lại, rồi nói tiếp:
- Sau khi ta ra khỏi miếu Nữ Oa, canh ở đây rất lâu, chỉ thấy Âu Dương Đình và Chu Lăng Phong đi ra, lại không thấy Vương Minh Uyên. Trong lòng Chu Lăng Phong đã bế một đứa bé, Âu Dương Đình thì không có gì đặc biệt.
- Ngươi đã thấy gì trong miếu Nữ Oa?
Chu Văn nhìn Tỉnh Đạo Tiên hỏi.
- Cũng không có gì, chỉ là có được một món đồ thôi, thứ đó ngươi cũng rất quen thuộc.
Tỉnh Đạo Tiên híp mắt nói.
- Mê Tiên Kinh?
Trong lòng Chu Văn chợt động.
- Đúng vậy, chính là “Mê Tiên Kinh”. Sau khi ta có được nó đã dùng hết các cách muốn phá giải bí pháp bên trong, kết quả không những không thành công, ngược lại còn khiến ta bị tổn hại. Hơn nữa ta còn đưa nó cho những người khác nhau, kết quả tất cả đều như vậy, không có một ai có thể luyện thành “Mê Tiên Kinh”, ngược lại từng người đều gặp xui xẻo. Về sau ta đã có một suy nghĩ...
Tỉnh Đạo Tiên nói rồi nhìn về phía Chu Văn, ánh mắt hơi kỳ lạ.
- Ngươi đưa “Mê Tiên Kinh” cho ta, quả nhiên là có âm mưu từ trước, ngươi nghi ngờ ta chính là đứa bé cha ta bế ra từ trong miếu Nữ Oa kia.
Chu Văn bình tĩnh nói.
- Đúng vậy, thực tế cũng chứng minh, chỉ có ngươi có thể luyện thành “Mê Tiên Kinh".
Tỉnh Đạo Tiên như đã chắc chắn Chu Văn chính là đứa bé kia.
- Nói như vậy, ngươi không chỉ có được Mê Tiên Kinh trong miếu Nữ Oa, còn nhìn thấy thứ gì khác.
Chu Văn nhìn Tỉnh Đạo Tiên, chậm rãi nói.
- Tại sao lại nói như vậy?
Tỉnh Đạo Tiên như hứng thú hỏi.
- Nếu như ngươi chỉ có được Mê Tiên Kinh, không có thứ gì quý giá hơn, thì sao ngươi lại dễ dàng đưa nó cho ta như vậy. Ngươi đưa Mê Tiên Kinh cho ta, chính là muốn mượn sức mạnh của ta và Mê Tiên Kinh để có được thứ càng quý giá hơn kia.
Chu Văn nói.
- Đúng vậy, ngươi nói đều đúng, ta quả thật đã thấy thứ quý giá hơn, nhưng muốn lấy được thứ đó, thì nhất định phải luyện thành “Mê Tiên Kinh”. Mà người có thể luyện thành “Mê Tiên Kinh” chỉ có ngươi.
Tỉnh Đạo Tiên thoải mái thừa nhận suy đoán của Chu Văn.
- Nếu đã như vậy, chắc chắn ngươi đã nghĩ ra cách khiến ta vào trong, không ngại nói ra nghe xem.
Chu Văn cũng không hỏi thứ đó rốt cuộc là cái gì.
- Mỗi người vào miếu Nữ Oa chỗ đến đều không giống nhau, muốn để ngươi đến cùng chỗ với ta, vậy thì chỉ có một cách.
Trong mắt Tỉnh Đạo Tiên lấp lóe ánh sáng.
- Đó chính là để hai chúng ta trở thành một người.
- Ồ, chúng ta làm sao có thể trở thành một người?
Chu Văn không đổi sắc mặt, hỏi tiếp.
- Vốn rất dễ dàng, đợi sau khi ngươi luyện thành “Mê Tiên Kinh”, ta sẽ cướp thân thể và năng lực của ngươi để sử dụng, đáng tiếc bây giờ cách này không được rồi. Nếu đánh thật, thì lão đầu tử ta chưa chắc có thể đánh lại ngươi.
Lời vô sỉ như vậy nói ra từ trong miệng Tỉnh Đạo Tiên, lại giống như lẽ đương nhiên vậy.
- Thật là xin lỗi, đã tăng thêm độ khó cho ngươi rồi.
Chu Văn cười nhạo nói.
- Cũng không có gì, người sống không thể chết vì nhịn đi tiểu, cuối cùng vẫn sẽ có cách thôi.
Tỉnh Đạo Tiên cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận