Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1845: Đánh Giá Bốn Người

Nhưng thật sự bình luận về kiếm pháp của hắn, dường như không có bất cứ một từ ngữ đầy đủ chính xác nào trong đó.
- Kiếm pháp của Chung Tử Nhã học trưởng, thật đủ ngang tàng! Phong Thu Nhạn nói ấn tượng của mọi người về kiếm thuật của Chung Tử Nhã. Đúng, chính là ngang tàng, ta nói sao lại cảm thấy là lạ. Kiếm pháp người này, thật sự quá ngang tàng, nhìn rất không tiêu chuẩn, rất nhiều tư thế và động tác đều rất không có quy tắc, nhưng lại rất hiệu quả, đây giống như là... Như là...
Lý Huyền không nghĩ ra được từ nào để hình dung.
- Giống như bơi chó còn nhanh hơn quán quân bơi tự do.
Minh Tú tiếp lời.
- Đúng, chính là cảm giác này.
Lý Huyền liên tục gật đầu, lời Minh Tú nói cũng giống như lời trong đáy lòng hắn.
Chu Văn khẽ thở dài:
- Lúc trước bốn người ta, Khương Nghiễn, Chung Tử Nhã và Huệ Hải Phong cùng đi theo Lão sư học tập, Lão sư từng đánh giá thiên phú của bốn người chúng ta.
- Đánh giá thế nào? Ai có thiên phú cao nhất? Chắc chắn là ngươi hả?
Mấy người Lý Huyền cảm thấy hứng thú, không xem chiến đấu mà đều quay đầu nhìn về phía Chu Văn.
Tầm Tích bên cạnh tuy cố gắng để không nhìn Chu Văn, nhưng lại dỏng tai lên nghe, tất nhiên cũng rất muốn biết lời tiếp theo Chu Văn sẽ nói.
Chu Văn lắc đầu nói:
- Thiên phú cao nhất không phải ta, lúc ấy Lão sư nói thế này, hắn nói nếu bàn về thiên phú, Chung Tử Nhã trời sinh là người chí tình chí nghĩa, nếu đã nhận định điều gì thì có thể dốc lòng làm đến mức cao nhất, dù học cái gì, hắn đều học nhanh hơn bất cứ ai, cho nên trong bốn người chúng ta, thiên phú của hắn là cao nhất.
- Ngươi xếp thứ mấy?
Tầm Tích không nhịn được hỏi.
Vấn đề này, mấy người Lý Huyền cũng rất muốn biết.
- Ta xếp thứ tư.
Chu Văn cười khổ nói.
- Không phải chứ, ánh mắt lão sư ngươi cũng quá kém, người như ngươi, mà chỉ xếp thứ tư?
Tầm Tích nói ra, trong lòng nàng đã nhận định Chu Văn có thiên phú vô địch, nếu không một nhân loại, sao có thể đạt được thành tựu như vậy.
- Đó là sư gia của ngươi, phải tôn sư trọng đạo, có hiểu không?
Một câu của Lý Huyền làm Tầm Tích nghẹn nói không nên lời.
Chu Văn tiếp tục nói:
- Chung Tử Nhã chí tình chí nghĩa, Khương Nghiễn được đánh giá là kẻ vô tình thiên bẩm, Huệ Hải Phong được đánh giá là kẻ thế tục nhất, còn ta chỉ được đánh giá là một kẻ tài đức bình thường, các ngươi nói xem có phải ta là thiên phú kém cỏi nhất trong bốn người hay không?
- Chung Tử Nhã và Khương Nghiễn thì không nói, Huệ Hải Phong được đánh giá là thế tục kia, còn không bằng bình thường của ngươi chứ?
Minh Tú hỏi.
- Đa số mọi người đều là người thế tục, có thể trở thành người nổi bật trong vài tỷ người, được xưng là người thế tục nhất, sao có thể không bình thường bằng.
Chu Văn thở dài nói:
- Lão sư nhìn người thực sự rất chuẩn, về sau Huệ Hải Phong trở thành Tổng thống Liên Bang, kia quả thật là đỉnh cao của người thế tục.
Lúc nói chuyện, Chu Văn vẫn chú ý đến chiến đấu.
Chung Tử Nhã là chiến lực đỉnh cao của thiên tai cấp, từng chiêu từng thức của hắn nhìn không quá kinh thiên động địa, cũng không có hiệu ứng sấm sét sáng chói, không phải vì sức mạnh của hắn không đủ, mà vì hắn đã thu hết tất cả sức mạnh vào trong cơ thể, không hề để lộ chút nào ra bên ngoài mà thôi.
Nếu đổi lại là Chung Tử Nhã trước kia, chắc chắn hắn sẽ không để ý chi tiết như vậy, đó là thứ Khương Nghiễn để ý, vậy mà hiện tại Chung Tử Nhã đã làm được, có thể thấy rất nhiều thứ đều là trăm sông đổ về một biển, có lẽ điểm xuất phát khác nhau, nhưng cuối cùng, đều đạt đến một điểm chung đồng nhất.
Ầm!
Kiếm của Chung Tử Nhã lại bị ống tay áo của tiên nữ phất ra, chỉ là bây giờ tiên nữ không đợi Chung Tử Nhã tiếp tục công kích, mà đột nhiên vươn bàn tay trắng nõn trong tay áo ra, nắm lấy thân kiếm, nhẹ nhàng run lên, tay cầm kiếm của Chung Tử Nhã bị dao động buông lỏng ra.
Nhẹ nhàng quăng đi, tiên nữ cầm chuôi kiếm, sau đó đâm một kiếm về phía Chung Tử Nhã.
Nàng ta đang bắt chước kiếm pháp của Chung Tử Nhã?
Sắc mặt Lý Huyền kỳ quái kêu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận