Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1892: Ngọc

Chỉ có ở vị trí trung tâm của hang động có một tảng đá cao chót vót đến ba bốn mét.
Dáng vẻ của tảng đá đó lại hơi kỳ lạ, trên nhọn dưới tròn, giống một cột đá mũi nhọn, toàn thể là nửa trong suốt, màu trắng xám.
Mơ hồ có thể thấy được bên trong tảng đá hình như có điểm yếu ớt lấp lóe, giống như trái tim đập có quy luật.
- Đây là cái thứ gì?
Chu Văn đi vòng quanh tảng đá mấy vòng cũng không nhìn ra kết quả.
Hắn ra lệnh cho Ma Giáp Hổ Phách Tướng tiến hành tấn công, tốt xấu gì cũng là Ma Giáp Hổ Phách Tướng cấp Thiên Tai, vậy mà công kích lại không thể tổn hại nó chút nào.
- Này thì thú vị rồi, thứ này rốt cuộc là vật phẩm, hay là dị sinh vật đây?
Chu Văn bỗng chốc hơi không chắc chắn.
Hắn triệu hồi Huyền Đế và Tù Đồ ra, sức mạnh của hai phối sủng đỉnh cấp này vẫn không thể rung chuyển cột đá kia.
Chu Văn ý thức được mức độ cứng rắn của thứ này vượt xa tưởng tượng, thế là hắn triệu hồi Huyền Đế và Tù Đồ trở về, bám trên người hắn.
Sức mạnh điên cuồng tràn về phía lòng bàn tay, Chu Văn bạo phát ra sức mạnh “Tại Nhân Gian” mạnh nhất, bàn tay như lưỡi đao chém về phía cột đá.
Một tiếng coong vang lên, trên cột đá để lại một dấu vết sâu khoảng ba centimet.
Chu Văn lập tức kinh ngạc, đây là sức mạnh mà ngay cả Tận Thế cấp cũng có thể chém thương, vậy mà chỉ để lại dấu vết nông như vậy trên cột đá.
- Đây rốt cuộc là cái thứ gì chứ?
Chu Văn cũng chưa nhận được nhắc nhở công kích dị sinh vật, trong lòng càng tò mò hơn.
Công kích liên tục không ngừng đánh lên cột đá, chém từng tấc cột đá ra. Trên trán của Chu Văn đã tràn ra mồ hôi.
Liên tục phát động sức mạnh như Tại Nhân Gian, người mạnh mẽ như Chu Văn cũng hơi mệt mỏi.
Cột đá bị chém ra từng chút một, ánh sáng bên trong cũng dần rõ ràng hơn. Bận rộn nửa ngày cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng tinh, sức mạnh Tại Nhân Gian giống như đã chém lên thứ cứng rắn hơn, vậy mà ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại.
Phủi lớp bụi đá bên ngoài đi, Chu Văn thấy bên trong vậy mà là vật có hình ngọc thạch lấp lánh huỳnh quang màu sữa, đôi mắt không khỏi phát sáng. Thứ lóe sáng kia chính là nó, sờ lên ôn hòa như ngọc bích.
Chu Văn từ từ men theo đường ranh giới màu sữa vọt lớp da nửa trong suốt đi, lại bận rộn hơn nửa ngày, cuối cùng đã nhìn thấy dáng vẻ hoàn chỉnh của ngọc thạch màu trắng sữa.
- Đây là... Tôn hầu tử...
Chu Văn nhìn ngọc thạch màu trắng sữa đã lộ ra hơn nửa, đôi mắt không khỏi phát sáng.
Dáng vẻ ngọc thạch màu trắng sữa rõ ràng là dáng vẻ của một con khỉ đang cuộn tròn.
- Lẽ nào đây chính là Linh Minh thạch hầu trong truyền thuyết sao?
Chu Văn còn nhớ lúc nhỏ từng nghe câu chuyện thần thoại, Tôn Ngộ Không chính là nhảy ra từ trong tảng đá, được xưng là một trong Hỗn Thế Tứ Hầu, tên là Linh Minh thạch hầu.
Có điều nghĩ rồi lại cảm thấy hình như không có khả năng lắm, lúc đầu Chu Văn từng gặp Hỗn Thế Tứ Hầu, thứ này không giống Linh Minh thạch hầu kia.
Suy nghĩ một lát, Chu Văn đã nghĩ đến một khả năng khác.
Trong nhân vật thần thoại liên quan tới Dư Thương, quả thật có một con khỉ như vậy, chính là thủ lĩnh Mai Sơn Thất Quái, khỉ trắng tu luyện thành tinh, Viên Hồng.
Đó là sự tồn tại khủng bố có thể đánh một trận với Nhị Lang Thần, Bát Cửu Huyền Công tung hoành vô địch, gần như là trần nhà chiến lực nhục thân.
- Nếu thật sự là khỉ trắng, thì nó cũng nên là boss mới đúng, sao lại biến thành một tảng đá như vậy? Chu Văn hơi nghi ngờ, khó hiểu.
Ở đây không có thứ gì khác, ngọc hầu cũng không thể chém ra, chỉ có thể ra khỏi hang động, thăm dò nơi khác. Cấp Thiên Tai trong phó bản Kỳ Tử Sơn rất nhiều, trong đó cũng có tồn tại không kém hơn Tứ Ma Tướng, nhưng lại không phát hiện sự tồn tại của Tận Thế cấp.
Dạo hết cả phó bản Kỳ Tử Sơn cũng không có nhiều phát hiện khiến Chu Văn hài lòng hơn, cũng không có hiển thị thông báo.
- Kỳ lạ, lẽ nào còn có nơi nào ta chưa phát hiện sao?
Chu Văn lại đi thêm mấy vòng, ngoài ngọc hầu kia ra, cũng không còn chỗ kỳ lạ không thể phá giải nào khác.
- Lão Chu, lão già kia lại đến rồi.
Lý Huyền cắt ngang Chu Văn đang mê đắm trong trò chơi.
- Ai?
Chu Văn nhất thời chưa phản ứng lại.
- Ngoài Tỉnh Đạo Tiên ra thì còn ai?
Lý Huyền bĩu môi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận