Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1893: Biến Mất

- Ngoài lão già kia ra, còn có đại sư huynh của ngươi Lưu Vân.
Chu Văn nghĩ rồi ra ngoài cùng Lý Huyền, thấy Tỉnh Đạo Tiên và Lưu Vân ở phòng khách.
- Tiểu sư đệ, đã lâu không gặp, có nhớ đại sư huynh nhà ngươi không?
Lưu Vân cười hì hì nói.
- Đúng là hơi nhớ.
Chu Văn hơi thổn thức nói.
Mấy sư huynh đệ bây giờ cũng chỉ còn lại Lưu Vân và Tuệ Hải Phong, nghĩ đến Chung Tử Nhã và Khương Nghiễn, đến bây giờ Chu Văn vẫn hơi không thể tiếp nhận sự thật bọn họ đã chết.
Nghe Chu Văn nói như vậy, Lưu Vân ngược lại hơi xấu hổ, thở dài nói:
- Ngươi cũng không cần quá để ý, con người cuối cùng đều khó tránh cái chết.
- Ta biết.
Chu Văn gật đầu, nhìn về phía Tỉnh Đạo Tiên hỏi:
- Tìm ta có chuyện gì?
- Chuyện nói lần trước ngươi suy nghĩ thế nào rồi? Ngày kia chính là cơ hội tốt nhất để vào Kỳ Tử Sơn, bỏ lỡ cơ hội này, muốn vào núi thì khó rồi.
Tỉnh Đạo Tiên nói.
- Tại sao lại là ngày kia?
Chu Văn không hiểu ý của Tỉnh Đạo Tiên.
- Không cần phải giả ngốc trước mặt ta, không phải ngươi không biết đóa hoa nhỏ trên vách núi kia chứ? Ta âm thầm quan sát nhiều năm, mỗi năm chỉ có một ngày đó nó sẽ biến mất.
Lời của Tỉnh Đạo Tiên khiến Chu Văn hơi kinh ngạc.
- Biến mất là có ý gì? Nó đã đi đâu?
- Rời khỏi Kỳ Tử Sơn, đi đầu thì không biết được, sau hai mươi bốn tiếng nhất định sẽ trở về. Cho nên chúng ta chỉ có thời gian hai mươi bốn tiếng, cho dù có thể công phá Kỳ Tử Sơn thành công hay không cũng phải ra ngoài.
Tỉnh Đạo Tiên nói.
Chu Văn cau mày không nói, loại chuyện này không lừa người được, Tỉnh Đạo Tiên đã nói như vậy, thì chắc chắn là có chuyện này.
Nếu thật sự giống như Tỉnh Đạo Tiên nói, vậy thì đây đúng là một cơ hội.
Tù Đồ cũng nói phối sủng Địa Cầu chính là ở Tử Kỳ Sơn, nhưng lại không tìm thấy trong phó bản kia, e là cũng chỉ có thể đến Kỳ Tử Sơn trong hiện thực một chuyến thôi.
Trong dãy núi Vân Sơn bao phủ bởi mù sương, một con sông máu chậm rãi chảy ra, nhuốm dần đất đai xung quanh thành màu đỏ rực.
- Nhân Hoàng...
Quân nhân canh giữ bên ngoài sông máu thấy Chu Văn, đều tự giác chào theo nghi thức quân đội.
- Gọi ta là Chu Văn.
Chu Văn nhìn những quân nhân kia không khỏi hơi cau mày, trên làn da lộ ra bên ngoài của bọn họ, có rất nhiều mủ.
Thậm chí có người nửa khuôn mặt đều toàn là mụn máu nát toét, trông vô cùng ghê tởm, dữ tợn.
- Đây là chuyện gì?
Chu Văn nhìn chằm chằm sĩ quan bên cạnh hỏi.
Sĩ quan cười khổ nói:
- Văn thiếu gia, sông máu này trông như vô hại, nhưng ở bên trong thời gian dài, cơ thể lại đều xuất hiện loại mủ này, thời gian càng lâu, vết nát càng nghiêm trọng. Đến bây giờ còn chưa phát hiện ra cách chữa trị, cũng không thể băng bó, càng băng bó càng nghiêm trọng kinh hơn.
- Tại sao không di tản đi?
Chu Văn hỏi.
- Không có mệnh lệnh không dám đi, cũng không thể đi, sau lưng có thứ không thể không thủ.
Sĩ quan kia kiên định nói.
Chu Văn hơi xúc động. Ai không sợ chết, nhưng những quân nhân này biết rõ bản thân đang đối mặt với cái chết, nhưng vẫn giữ vững không lùi, khó có thể tưởng tượng bọn họ chống đỡ áp lực thế nào để ở lại.
- Cởi áo của ngươi ra.
Chu Văn nhìn sĩ quan nói.
- Này không thích hợp.
Sĩ quan vội vàng từ chối.
- Hắn không chịu, vậy ngươi bằng lòng không?
Chu Văn lại nhìn về phía binh sĩ bên cạnh, hỏi.
Sắc mặt binh sĩ kỳ lạ, dường như hơi đấu tranh, nhưng rồi cuối cùng vẫn là lắc đầu.
Chu Văn không nói nữa, trực tiếp bước tới trước mặt binh sĩ kia, giơ tay tóm lấy quần áo của hắn. Binh sĩ muốn lùi lại, nhưng lại bị Chu Văn kéo lấy, do dự một lát rồi không giãy giụa nữa, để Chu Văn vén áo ra. Nhìn mà giật mình, lồng ngực và lưng của hắn đa phần đều mọc đầy mụn máu, có không ít mụn máu đã vỡ ra, mủ máu từ từ rỉ ra.
- Không sợ chết sao?
Chu Văn nhìn binh sĩ hỏi.
- Sợ.
Binh sĩ hồi lâu mới đáp.
- Vậy tại sao không đi?
Chu Văn lại hỏi.
- Có thể đi đâu chứ? Ta kiên trì một ngày, người nhà có thể sống tốt thêm một ngày, cho dù thêm một giờ, một phút, ta cũng không hy vọng chuyện như vậy xảy ra trên người nhà của ta.
Binh sĩ cố nhịn nước mắt nói.
Trong lời nói của hắn có thể nghe ra bất đắc dĩ và tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận