Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1844: Có Chút Là Lạ

Rất nhiều người chỉ muốn đích thân đi lên quất Vương Minh Uyên vài phát, hoặc là tận mắt nhìn hắn bị chôn sống quất chết.
Nhìn thấy Chung Tử Nhã đi đến trước thần điện, tiên nữ đang quất Vương Minh Uyên cuối cùng cũng dừng quất, quay đầu nhìn Chung Tử Nhã.
- Ngươi... Không nên đến...
Vương Minh Uyên cũng ngửa khuôn mặt tái nhợt lên, không còn sức lực chua xót nói.
- Không có gì là nên hay không nên, ta thích thì ta đến, ta không thích, ta cũng đến, không ai có thể ngăn cản được ta.
Chung Tử Nhã yên lặng nói xong, bước chân không hề dừng lại, vẫn đi về phía Vương Minh Uyên.
- Ngươi chính là Hội trưởng Nhã, kẻ giết không ít Thủ Hộ Giả và Đại Ngôn Nhân sao?
Tiên nữ liếc mắt nhìn Nhã một cái, không có bất cứ cảm xúc và biểu cảm gì hỏi.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người xem trực tiếp đều hoảng hốt, vậy mới biết Chung Tử Nhã chính là người kia.
- Ta muốn mang hắn đi, ngươi định cản ta sao?
Chung Tử Nhã vác kiếm, khóe miệng vẫn mỉm cười, ánh mắt như có một lớp sương mù che phủ, cười mỉm nhìn tiên nữ kia hỏi.
- Ta không ngăn cản ngươi, nhưng mạng của ngươi phải để lại.
Sắc mặt tiên nữ vẫn không chút thay đổi nói.
- Muốn ta để mạng lại rất đơn giản, thử hỏi thanh kiếm trong tay ta xem, nếu nó đồng ý, cứ tùy tiện để ngươi xử trí.
Chung Tử Nhã nói xong, thân hình đột nhiên tăng tốc, đồng thời rút kiếm đang vác trên vai ra khỏi vỏ, đâm về phía tiên nữ xinh đẹp kia, như một đạo kinh hồng.
Rõ ràng chỉ đâm thẳng một kiếm, không có bất cứ biến hóa dư thừa nào, lại làm người ta cảm nhận khí thế vô cùng phóng đãng.
Giống như dưới một kiếm này của hắn, không phải chết thì cũng vong, hoàn toàn không có bất cứ đường sống nào.
- Kiếm pháp này, cảnh giới nhập hóa, hôm nay thấy một kiếm này, mới biết thế nào gọi là kiếm pháp. Cổ giáo thụ khen ngợi một câu.
Trong nháy mắt, kiếm của Chung Tử Nhã đã đâm đến trước mặt tiên nữ, tiên nữ phất nhẹ tay áo, tay áo trông mềm mại giao kích với thân kiếm, lại phát ra tiếng kim loại va vào nhau.
Kiếm của Chung Tử Nhã, bị cái phất tay áo kia quét sang một bên, thân hình cũng nghiêng theo. Chung Tử Nhã mất thăng bằng, dáng người vặn vẹo thành trạng thái kỳ dị trong không trung, mạnh mẽ biến đâm thành chém, chém về phía tiên nữ.
Keng keng keng!
Tiếng kim loại liên tục vang lên bên tai, kiếm của Chung Tử Nhã lần lượt bị ống tay áo phất ta, lại lần lượt biến hóa tài tình trong không trung, từ đầu đến cuối đều là thế công, không có một phần né tránh và lui nhường nào. Kiếm pháp yêu dị cuồng dã kia làm người ta sợ hãi, nhưng dù thế công của hắn sắc bén yêu dị bao nhiêu, vẫn bị một cái phất tay áo của tiên nữ kia hóa giải, không hề khiến nàng lui về phía sau nửa bước.
Ngay cả những người theo dõi, cũng dâng lên cảm giác bất lực tuyệt vọng trong lòng.
Con người sợ nhất không phải kẻ địch mạnh, mà là không nhìn thấy được hi vọng, tuy tiên nữ chưa từng chủ động tấn công một lần nhưng cũng đã làm cho người ta sinh lòng tuyệt vọng.
Nếu đổi lại là người bình thường, e là lúc này chưa chiến đã tự bại, lòng tự tin tan biến không còn lại gì.
Dù sao Chung Tử Nhã cũng vẫn là Chung Tử Nhã, dưới tình huống như vậy, ý chí chiến đấu và lòng tự tin chẳng những không hề yếu đi, mà lại càng thêm điên cuồng.
- Không hổ là Chung Tử Nhã, nhưng kiếm pháp này của hắn sao cứ thấy là lạ.
Lý Huyền ở bên cạnh tán thưởng.
Lý Huyền là người có ý chí vô cùng kiên định, nhưng nếu đổi lại hắn là Chung Tử Nhã, đối mặt với tình huống này, sợ rằng cũng sẽ nản lòng, người tự tin như Chung Tử Nhã, không phải thiên tài chân chính thì cũng là kẻ điên chân chính.
Đương nhiên, Lý Huyền cũng có tự tin của hắn, có lẽ hắn sẽ nản lòng, có lẽ sẽ oán giận, có lẽ còn có thể thất vọng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.
Chỉ là người giống như Chung Tử Nhã, như căn bản không biết sợ hãi tuyệt vọng là gì, cũng rất hiếm có trên thế gian.
Trên thế giới này có rất nhiều tiêu chuẩn để đánh giá cường đại, cũng có rất nhiều tiêu chuẩn để đánh giá kiếm thuật, kiếm của ngươi có thể rất nhanh, cũng có thể rất tàn nhẫn, thậm chí có thể chậm rãi. Kiếm pháp của Chung Tử Nhã dường như có đầy đủ các tiêu chuẩn cao nhất của kiếm thuật, lúc cần nhanh thì rất nhanh, lúc nên chậm cũng đủ chậm, lúc nên tàn nhẫn cũng đủ tàn nhẫn, lúc nên khéo léo cũng rất khéo léo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận